Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324294

Bình chọn: 8.5.00/10/429 lượt.

não, thanh âm nhỏ nhất cũng có thể nghe được.

“Thiếu phu nhân, xin lỗi, không cẩn thận hù dọa người. Là Liễu nhị tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến!”

Nhị tỷ?

Tàn Nguyệt nhíu lông mày, hơi chút suy tư, thở dài:

“Nói ta bị giam ở phòng củi, tướng quân có lệnh, không thể gặp khách!”

“Dạ, thiếu phu nhân!”

Nghe được Tàn Nguyệt cự tuyệt, Tiểu Thi cao hứng trở về phục mệnh, mà Tiểu Mạt lại lắc đầu, thở dài:

“Xem đi, chúng ta cũng không hi vọng người gặp nàng, thật không biết nàng

đây muốn làm cái gì, thiếu phu nhân như vậy, còn không buông tha!”

“Kỳ thật, Hạo Nguyệt tới đây, bình thường là có liên quan với thái tử.

Nhưng, ta không nghĩ sẽ khúc mắc với bọn họ, ngươi cũng biết, bọn họ

những người này, có một người nào là suy nghĩ cho ta?”

Tàn Nguyệt hít một hơi, nhìn Tiểu Mạt nói:

“Tiểu Mạt, ngươi thật sự nguyện ý theo ta rời đi sao? Điều kiện bên ngoài, không thể so với tướng quân phủ . . .”

Nàng không sợ khổ, lúc trước cũng có ngày không có cơm ăn. Tuy rằng không

phải rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài lần như vậy.

Đi ra

ngoài, có thể khổ hơn khi ở Tướng phủ sao? Tàn Nguyệt hít một hơi, nàng

không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng, đứa nhỏ có thể hảo hảo, có thể hảo

hảo sinh ra.

“Thiếu phu nhân, Tiểu Mạt thề, sẽ bảo vệ người tốt!”

*****

Ngày đó, Hạo Nguyệt luôn luôn ở bên ngoài chờ, mãi đến khi đã khuya, đều

không buông tha. Tàn Nguyệt không tiện gặp, nàng muốn gặp Địch lão phu

nhân, nhưng Địch lão phu nhân thân thể không khỏe, nha hoàn nói đã mấy

ngày không gặp khách.

“Tiểu thư, trời sắp tối rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”

Trong bụng, đều vang lên ùng ục ùng ục, Hạo Nguyệt nhìn cửa lớn phủ tướng quân, thở dài:

“Chúng ta tìm nhà trọ trước đi!”

Phòng khách bình thường, gọi chút thức ăn đơn giản, bọn họ vội vàng ăn một

ít. Trên đường rất bình tĩnh, trong phủ thái tử cũng không có đi tìm

người, dường như căn bản không có người biết bọn họ ra ngoài.

“Không đúng, Tiểu Xuân. Thái tử nói, để cho bọn họ tiếp tục nấu thuốc, đã đến

lúc này rồi, chẳng lẽ bọn họ còn chưa biết ta mất tích sao?”

Hạo

Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, nếu như là bình thường, các nàng không biết

nàng rời đi cũng thôi, nhưng hôm nay, thái tử đã nói phải uống thuốc,

bọn họ không có khả năng không đưa qua. “Tiểu thư, không phải là, vẫn luôn có người đang theo dõi chúng ta chứ?”

Tiểu Xuân rùng mình một cái, tiểu thư vừa nói như thế, nàng cũng thấy không

được bình thường, không có khả năng như vậy . . . Đợi chút. . .

Tiểu Xuân nghe thanh âm, hai mắt khó hiểu nhìn bên ngoài, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, một điểm động tĩnh cũng không có. . .

Yên lặng, yên lặng thực dọa người, nơi này là nhà trọ, phía sau nhà trọ, không thể yên tĩnh như vậy.

“Không phải —— đây là hắc điếm chứ? Cũng chỉ có hai người chúng ta?”

Hai người chạy ra, chỉ thấy cửa phòng bên cạnh khép hờ, mở ra vừa thấy, không có một người!

Tiếp tục hướng đi về trước, liên tục mở ra năm sáu, thế nhưng toàn bộ đều không có người!

Thân mình Hạo Nguyệt lung lay không xong, bất lực nhìn Tiểu Xuân:

“Làm sao bây giờ? Lúc ăn cơm, không phải còn cảm thấy có ít người sao?”

“Đúng vậy, tiểu thư. Không bằng tranh thủ bây giờ còn sớm, chúng ta xem có thể đi ra ngoài không?”

Tiểu Xuân khó khăn cười, luôn cảm giác trên cổ lạnh buốt, giống như đầu tùy thời đều có thể rơi xuống.

“Ừ, chúng ta nhanh chút!”

Kiên định khẽ cắn môi, nếu sớm biết rằng sẽ như vậy, nàng nhất định sẽ không tới nhà trọ, nàng sẽ về nhà, quay về Tướng phủ. . .

“Hạo Nguyệt, biết bổn vương muốn tới, ngươi cố ý xuống dưới tiếp bổn vương sao?”

Lạnh như băng, khiến người cảm thấy lạnh lẽo, thanh âm không có một tia lo

lắng, Hạo Nguyệt sợ tới mức cứng đờ, cúi thấp đầu đi rồi vội ngẩng đầu,

ủy khuất nói:

“Thái tử, phía trên không có người. . . Đây là hắc điếm. . .”

“Hắc điếm? Có thể sao? Đi lên!”

Ngô Cầu và Ngô Thái theo ở phía sau, nhìn Hạo Nguyệt, cười nói:

“Xin mời!”

Phía sau, còn có một người, tuy rằng không thể thấy mặt, nhưng Hạo Nguyệt

biết, người kia là quản gia. Không nghĩ tới, ngay cả quản gia cũng theo

vào đến đây, mặt mũi của nàng thật đúng là không nhỏ.

“Quản gia, không nghe mệnh lệnh bổn vương, vi phạm ý nguyện của bổn vương, dựa theo gia quy, nên xử trí như thế nào?”

Vẫn là gian phòng ở vừa rồi các nàng đi ra , thái tử ngồi cao cao, Hạo

Nguyệt liền đứng ở cửa, phía sau đã đóng cửa lại, thoạt nhìn, thái tử

nói rất nghiêm túc, là muốn xử trí nàng.

“Đánh nặng ba mươi đại bản, cách chức làm nô dịch. . . .” Quản gia đứng ra, lễ phép nói.

“Vậy tự tiện rời phủ thì sao?”

Thái tử cười lạnh nhướng lông mày, tiếp tục hỏi.

“Tự tiện rời phủ, dựa theo gia quy, nên đánh gãy chân, vứt trên đường. . . .”

Hạo Nguyệt không xong run run, nàng chưa từng thấy gia quy, cũng chưa từng nghĩ đến, gia quy phủ thái tử là nghiêm khắc như vậy.

Thái tử, hôm nay mang theo quản gia tới đây, không phải là muốn xử lý nàng như vậy chứ?

Không cần, ba mươi đại bản, đủ để lấy mạng của nàng và đứa nhỏ. Mà đánh gãy

chân, cả đời đều là một phế nhân. Nàng không muốn làm một phế nhân,

không muốn . . . .

“Hạ


The Soda Pop