
t bị bắt lấy, Tàn Nguyệt bị đau rút về đi. Hai tay không lâu mới bị đánh qua, đến bây giờ còn cực kì đau.
“Tàn Nguyệt, tay ngươi đây là. . .”
Nghe được thanh âm Tàn Nguyệt hít không khí, Hạo Nguyệt vội cụp mắt xuống,
cũng nhìn hai tay vừa rồi không chú ý tới, chỉ thấy bàn tay vốn nhỏ bé
khéo léo trắng nõn, lúc này sưng như cà rốt, nhìn qua thấy ghê người.
“Tàn Nguyệt, đây là. . . . . .”
“Bị người hãm hại, ở trong phòng của ta, thấy có giày nam nhân, nói ta không biết giữ lễ.”
Tàn Nguyệt thản nhiên nói, nhưng cũng đang lén quan sát đến thần sắc Hạo
Nguyệt, thấy trên mặt Hạo Nguyệt bình thường, không có bao nhiêu lo
lắng.
“Bị đánh?”
Hạo Nguyệt cả kinh trong lòng, chuyện này kỳ thật nàng cũng đã nghe đến, chỉ là hiện tại muốn cầu cạnh Tàn
Nguyệt, nàng chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, kỳ thật người có nhiều khi, đều là rất bất đắc dĩ, giống như nàng hiện tại.
“Đúng vậy, cũng không biết, ta đắc tội người nào. Nhị tỷ, ngươi cũng biết,
con người của ta nhìn tất cả rất lạnh nhạt, rất ít tích cực với người.”
Hạo Nguyệt thẹn trong lòng, chỉ là tục ngữ nói, nhân bất vi kỷ (người phải
vì mình). Thì ra là vì mình sống sót, mà nay, nàng làm tất cả cũng là vì đứa nhỏ trong bụng.
“Tàn Nguyệt, ngươi nhất định phải giúp ta một lần, ta rất muốn đứa bé này, rất muốn lưu lại đứa bé này . . . ”
Hạo Nguyệt đột nhiên liền quỳ xuống, quỳ đến bên chân Tàn Nguyệt, nước mắt
cũng tức thời rơi xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta
nhìn đều cảm thấy đau lòng!
“Nhị tỷ, ngươi đây là. . . . . .”
Bảo là muốn nói cho nàng biết chuyện khi nương chết, nhưng trên thực tế thì sao, đây mới là mục đích thực sự của Hạo Nguyệt? Không phải nàng muốn
hoài nghi Hạo Nguyệt, mà là trải qua nhiều như vậy, Tàn Nguyệt thậm chí
bắt đầu hoài nghi, lúc trước Hạo Nguyệt vì sao thân mật với mình, tốt
với mình? Thật sự chỉ là vì, nàng cảm giác mình đáng thương sao?
“Chuyện của ngươi, ta làm sao giúp? Tình huống hiện tại của ta ngươi cũng đã
nghe, đã là Nê Bồ Tát qua sông, tự mình khó bảo toàn. Nay ta còn bị giam ở trong phòng củi, bây giờ là buổi tối còn dễ nói chút, nếu để cho bọn
họ phát hiện ta tự ý rời đi, vậy rất phiền toái. . .”
Bị cài lên tội danh bất trinh, buổi tối lại không ở im, đây không phải là muốn chứng thực tội danh này sao?
Có lẽ đây chính là mục đích của bọn họ, bằng không, nàng làm sao có thể bị ép buộc đi ra chứ?
Một tiếng ầm vang, bên ngoài là từng trận sấm, vừa rồi đã rơi xuống vài hạt mưa, xem ra đêm nay, trời mưa.
“Tàn Nguyệt, ta thật không có cách nào. Ngươi cũng biết, lúc trước đến phủ
thái tử, là tự ta. Nhưng lúc ấy ngươi cũng đã nói, ngươi không muốn gả
cho thái tử, cho nên ta mới có thể nghĩ.
Nay, ta thật vất vả có
bầu, ta rất cao hứng, cũng rất tự hào. Nhưng thái tử không đồng ý, hắn
nói hắn yêu ngươi, hắn vẫn luôn yêu ngươi, nói chỉ có ngươi mới có tư
cách sinh con cho hắn. . .
Cho nên, hắn muốn ta bỏ đứa bé này, muốn ta bỏ đứa nhỏ. . .”
Bỏ đứa nhỏ?
Đứa nhỏ, nghĩ đến từ này, trong lòng Tàn Nguyệt ấm áp, bụng của nàng, hiện
tại cũng có một sinh mạng nhỏ, một đứa nhỏ của nàng và Địch Mân. Địch
Mân đi rồi, nhưng để lại cho nàng một đứa nhỏ, một đứa nhỏ truyền thừa
tình yêu của nàng cùng Địch Mân.
“Tàn Nguyệt, đứa bé này đối với
ta rất quan trọng, thật sự rất quan trọng.. . . Van cầu ngươi, van cầu
ngươi giúp ta nói vài lời hay trước mặt thái tử, để cho hắn cho phép ta
sinh ra đứa bé này, được không?”
Bắt lấy quần áo Tàn Nguyệt, Hạo
Nguyệt điềm đạm đáng yêu cầu Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt gục đầu xuống, nhìn
tỷ tỷ đáng thương, nàng hiểu được tâm tình một người làm mẹ, cũng hiểu
được đối mặt đứa nhỏ thực bất lực đau lòng!
“Nhị tỷ, ngươi cũng
biết, ta và thái tử không thân thuộc, ngươi là nữ nhân của hắn, nói
chuyện với ngươi hắn cũng không nghe, ta là một người ngoài, hắn làm sao có thể nghe chứ?”
Tàn Nguyệt khó xử lui lại mấy bước, đứng lên,
trên người đã khôi phục khí lực, nhưng trong lòng cũng kích động, trên
mặt thậm chí nóng lên, giống như là phát sốt. . .
Không phải là vừa rồi cảm lạnh chứ? Vươn tay áp lên trán, quả nhiên là rất nóng.
Tâm tình Hạo Nguyệt nàng cũng hiểu, nhưng, nếu bởi vì việc này, phải can
thiệp vào thái tử, trong lòng của nàng vẫn cảm thấy có chút. . . .
Thái tử, trước không gặp mặt nhiều lắm, nhưng. . . . Từ trong miệng bọn họ, hơn nữa với hiểu biết của mình, Tàn Nguyệt biết,
thái tử tuyệt đối không tao nhã như lúc mình gặp hắn, mà là một người
tâm cơ có chút thâm trầm.
Nhưng, điều đó không liên quan tới
nàng, nàng biết thái tử đối với mình còn chưa chết tâm, cho nên càng
phải cẩn thận hơn, không thể gặp thái tử nói chuyện.
Không biết,
rất nhiều chuyện cũng không phải nói cẩn thận có thể cẩn thận được.
Giống như đêm nay, khi nam tử áo đen đến phòng của nàng, liền chú định
vận mệnh lúc này của nàng. . . .
Vận mệnh thực bi thảm, thực bất đắc dĩ. . .
“Không, Tàn Nguyệt, thái tử đã nói, chỉ cần ngươi đi cầu hắn, hắn sẽ suy nghĩ. . . .”
Hạo Nguyệt, hèn mọn giấu đi đau đớn trong lòng, nàng lúc này, cũng chỉ là
nữ tử vì