
bảo vệ đứa nhỏ mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào; cũng là một
nữ tử, vì đứa nhỏ của mình, mà ích kỷ muốn hy sinh tất cả.
“Để cho ta đi cầu hắn?”
Nghĩ đến ánh mắt của thái tử, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân không thoải
mái. Đừng nói cầu thái tử, nếu có thể, thậm chí nàng hi vọng, cả đời đều không nhìn thấy thái tử!
“Đúng vậy, hắn nói, chỉ cần ngươi nói, hắn đều sẽ suy nghĩ. . . .”
Trời biết, muốn một nữ nhân, lại nói ra lời như vậy trước mặt một nữ nhân
khác, cần bao nhiêu dũng khí. Nàng là tình địch của nàng , bởi vì nàng
là nữ nhân tướng công của nàng yêu, nhưng vì đứa nhỏ, vì mình sau này,
nàng lại phải phủ phục trên mặt đất như vậy, cầu nàng giúp mình ở trước
mặt tướng công nói vài lời.
“Nhị tỷ, không cần làm ta khó xử. . . . . .”
Tàn Nguyệt chống đẩy, không phải nàng không muốn giúp, mà là nàng thật sự không muốn có nhiều quan hệ với thái tử.
“Tàn Nguyệt, ngươi cứ như vậy là không phải gặp ta sao?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với tiếng cửa mở vang lên, Tàn
Nguyệt quay đầu lại, nhìn nam tử đứng ở cửa, thân mình nhịn không được
run rẩy. . . .
“Tàn Nguyệt, ngươi cứ chán ghét ta, sợ hãi ta như vậy sao?”
Đi vào trong phòng, thái tử khinh thường nhìn Hạo Nguyệt trên mặt đất một cái, Hạo Nguyệt ôm lấy chân Tàn Nguyệt, khóc nói:
“Tàn Nguyệt, cầu xin ngươi, van cầu ngươi. . .”
“Hạo Nguyệt, ngươi. . . . . .”
Tàn Nguyệt muốn lui ra phía sau, nhưng chân bị Hạo Nguyệt ôm lấy, nàng lúc này, động cũng không thể động.
“Thái tử, đứa nhỏ của nhị tỷ, cũng là cốt nhục của ngươi!”
Nhìn thái tử, Tàn Nguyệt đã hiểu được, lời của các nàng vừa rồi, thái tử tất nhiên cũng nghe được toàn bộ. Hắn vẫn luôn ở sát vách, nghe động tĩnh
bên này.
Cũng phải, Hạo Nguyệt ở trong phủ, cũng không được sủng
ái như thế nào, nàng làm sao có thể mời được người như vậy? Nếu người
kia là thái tử, cũng dễ hiểu.
“Nhưng bổn vương không có cho phép nàng mang thai đứa nhỏ của bổn vương!”
Đây là hoàng cung, cũng chỉ có trong cung, ở hoàng thất, người bị vây trên
ghế ngồi cực cao, lởi mới có thể nói tuyệt đối như vậy.
Nói như thế nào Hạo Nguyệt cũng là một nữ nhi của Tể tướng, chủ nhân cũng không phải không quyền không thế.
“Nhưng đã có đứa nhỏ, nếu sảy, thái tử không thấy là đáng tiếc sao?”
Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười nói: “Thái tử cũng biết, qua một năm nữa, đứa bé
này có thể vây quanh cạnh người, gọi người là cha rồi!”
Con của nàng cũng thế, nhưng lại chỉ có thể vây bên cạnh nàng, gọi nàng là nương, cho tới giờ không có cơ hội gọi cha.
Nghĩ đến Địch Mân, cha đứa nhỏ, ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, vẻ mặt cũng mờ đi rất nhiều.
“Tàn Nguyệt, ngươi phải biết, bổn vương hi vọng nương của đứa nhỏ là ngươi!”
Bất tri bất giác, những lời này đã nói đi ra, thái tử cả kinh, Tàn Nguyệt
cả kinh, ngay cả Hạo Nguyệt trên mặt đất đều kinh ngạc một phen.
“Không có khả năng! Thái tử nói đùa, ta là nương tử của Địch Mân, tướng công của ta là Địch Mân, vẫn luôn là. . .”
Tàn Nguyệt lắc đầu, giọng điệu hết sức kiên quyết.
“Hắn đã chết! Tàn Nguyệt, Địch Mân đã chết, đã sớm chết . . . . . .”
Thái tử đi lên trước, bắt lấy bả vai Tàn Nguyệt, nhìn bối rối trong mắt nàng, la lớn.
“Không, hắn không chết! Ta là nương tử của hắn, quá khứ phải, bây giờ phải, về
sau cũng thế. . . . Cho dù hắn mất, ta vẫn là nương tử của hắn. . .”
Đẩy tay thái tử ra, tuy rằng, khi đẩy ra, tay rất đau, tay nhỏ bé sưng đỏ,
không dám động thứ gì, nhưng nàng là nương tử Địch Mân, sao có thể tùy ý để nam nhân khác bắt lấy bả vai của mình được?
“Địch Mân? Hắn có cái gì tốt? Hắn dựa vào cái gì mà có thể đoạt được ngươi?
Tàn Nguyệt, ngươi là nữ tử ta xem trọng, ngươi chỉ có thể là người của
ta, chỉ có thể là của ta...”
Tay bị đẩy ra, thái tử không vui mặt nhăn mày nhíu, dứt khoát vươn bàn tay to ra, ôm Tàn Nguyệt vào lòng, ôm chặt...
“Không... Buông tay, ngươi buông ta ra...”
Tàn Nguyệt giãy dụa, nàng thực sự sợ hãi thái tử, lúc này càng sợ hơn,
trong lòng run sợ muốn chết, nàng cố sức đẩy thái tử, sử dụng khí lực cả người đẩy hắn..
Nên đẩy ra, nhưng vì sao thân thể lại quyến luyến lạnh lẽo trên người hắn như vậy?
Cái ôm của hắn, mang theo băng lãnh như đêm, Tàn Nguyệt cảm thấy không chỉ
có trên mặt không còn nóng cháy như vậy, bất an trong người cũng giảm đi rất nhiều...
“Tàn Nguyệt, ngươi cũng thích ta, đúng không? Ngươi không bài xích ta, không bài xích ta...”
Cúi đầu, tìm kiếm môi đỏ mọng tha thiết ước mơ kia, vội vàng ngậm lấy, điên cuồng hấp thu thứ ngọt ngào trong miệng nàng...
“Không...”
Cảm thấy trên môi ấm áp, Tàn Nguyệt mê man nhìn khuôn mặt tuấn tú trước
mắt, là Địch Mân sao? Nhưng Địch Mân, sao lại thô lỗ với mình như vậy?
Trừng lớn mắt, thấy khuôn mặt phóng đại của thái tử, Tàn Nguyệt hung hăng cắn, thái tử bị đau nhức, vội vã tách ra...
“Ngươi... Ngươi dám cắn ta?”
Cách Tàn Nguyệt mấy bước, thái tử không vui nhìn Tàn Nguyệt, nổi giận đùng đùng hỏi.
“Ta... Thái tử, ta đã lập gia đình, xin tự trọng!”
Nơi này, một khắc nàng cũng không thể ở lại!
Bọn Hạo Nguyệt, không biết rời đi lúc nào, trong phòng lúc này,