XtGem Forum catalog
Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328715

Bình chọn: 7.5.00/10/871 lượt.

ện không phải như thế, ít

nhất thì cô và Vũ Chính không phải như vậy. Có lẽ vì đã xảy ra rất

nhiều chuyện, cho nên tất cả thời gian ở bên nhau đều quý giá như

vậy, đều có vẻ không thể thay thế như vậy.

Một ngày trước lễ

Giáng sinh, cô vì muốn hẹn các bạn học đến thăm giáo sự của cô nên

phải thức dậy sớm. Nhìn Vũ Chính vẫn còn đang mông lung ngủ, nhẹ

nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh rồi lại giúp anh đắp chăn kín

người.

Cùng một đám bạn đến

nhà trọ của giáo sư, nhà trọ không lớn nhưng lại trang trí rất tỉ

mỉ, nhìn qua cũng biết đây là người biết hưởng thụ cuộc sống.

Tâm tình của giáo sự

rất tốt, chỉ là trí nhớ không tốt lắm nên không nhớ rõ tên của các

học trò năm đó, chỉ có ấn tượng sâu sắc với cô gái châu Á là Hinh

Ý, cho nên nắm lấy tay cô hỏi cô tình hình gần đây. Còn hỏi cô về

mối quan hệ với người bạn trai cao lớn người châu Á kia.

Hinh Ý rất kinh ngạc

vì vị giáo sư lớn tuổi này lại nhớ đến người chỉ gặp qua một lần

như Vũ Chính, đã nhiều năm như vậy rồi. Năm đó cô vẫn chưa tốt

nghiệp, mà Vũ Chính đã làm việc ở Wall Street được hai năm. Khi đó

cũng là mùa đông, đoàn người của cô bởi vì phải ra ngoại ô làm điều

tra báo cáo nên lúc trở về thì đã muộn, hơn nữa ngoại ô rất vắng

vẻ, cho nên đành phải gọi điện cho anh hỏi xem anh có thời gian đến

đón bọn họ không.

Chỉ là sau này cô mới

phát hiện, anh bởi vì đang theo dõi một hạng mục của công ty mà đã

hai ngày nay không chợp mắt.

Bầu trời đã xuất

hiện một trận tuyết nhỏ, mà sau khi anh nhận được điện thoại của cô

thì không nói nhiều mà lái ô tô đến.

Cô vẫn nhớ rõ chàng

trai mặc một chiếc áo khoác màu xám kia, trong gió tuyết quần áo bị

thổi bay lên, anh như vậy nhưng vẫn không do dự mà chạy về phía cô. Khi

anh cởi áo khoác choàng lên người cô và nắm lấy bàn tay đã lạnh

cóng của cô, kể cả giáo sư cùng mọi người đang ồn ào, cô ngẩng đầu

lên nhìn ánh mắt trách cứ của anh, biết rõ anh đang đau lòng cho

mình, nhưng vẫn dịu dàng như vậy, không hề có chút tức giận nào.

Lúc ấy còn trẻ,

ngoại trừ cảm động, thật ra còn thấy rất kiêu ngạo, có một bạch mã

hoàng tử từ trên trời rơi xuống như vậy đối với mỗi cô gái mà nói

đều đáng để kiêu ngạo. Lúc ấy cô chỉ đặt sự chú ý của mình lên

ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ của những người bạn đồng hành, bởi

vì quá kiêu ngạo. Nhưng mà cô lại rất muốn nhìn thấy một lần nữa

hình ảnh anh nhẹ nhàng đi về phía cô, hình ảnh cao ngất

ấy, đáng tiếc đã không còn nhìn thấy nữa.

Xe chạy trên đường đêm

đầy tuyết, mà anh một tay lái xe, một tay đan chặt vào những ngón tay

của cô, đến nay cô không có cách nào quên được vẻ mặt chăm chú lái xe

của anh, nhưng cũng chưa từng buông bàn tay anh đang nắm lấy tay cô ra.

Về sau trong lúc vô

tình giáo sư vẫn thường nhắc đến với cô, đây là một người đàn ông

tốt, bảo cô phải hết sức quý trọng.

Trước đây cô không

hiểu, nhưng từ nay về sau cô nhất định sẽ lại cố gắng quý trọng,

không bao giờ buông tay anh ra.

Giọng nói của giáo sư

kéo trở lại suy nghĩ của cô, “Chàng trai kia có khỏe không?” Từ lần

đầu tiên cũng là lần duy nhất bà nhìn thấy anh, nhìn thấy ánh mắt

anh nhìn Hinh Ý thì đã biết anh vô cùng yêu quý cô.

Hinh Ý chỉ nhàn nhạt

nói: “Anh ấy rất khỏe, cảm ơn sự quan tâm của ngài.” Hời hợt đến

mức chính cô cũng thấy đau lòng.

Ở chơi với giáo sư

đến giữa trưa, vốn mọi người muốn cùng nhau đi ăn cơm trưa, nhưng mà cô

lại lo lắng không biết bây giờ Vũ Chính có ăn cơm ngon miệng hay không

nên sớm nói lời tạm biệt với bọn họ.

Sau khi về đến nhà cô

mới phát hiện ra Vũ Chính đã sớm ra ngoài, cô đi vào phòng, nhìn

thấy trên giường bày biện một vài thứ, vô cùng vui vẻ, nụ cười càng

lúc càng tươi, giống như một đứa bé, cười ngây ngô.

Chiếc giường đơn màu

trắng, được những cánh hoa hồng và hoa bách hợp trải lên, ở giữa

đặt một chiếc hộp màu tím, cô nhẹ nhàng ngồi lên giường, mở sợi dây

hộp quà ra, chậm rãi mở nắp hộp ra, lòng của cô cũng theo đó mà

khẽ rung động.

Bên trong là một bộ

lễ phục màu đen, còn có một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng,

có cả túi sách tinh xảo, giày cao gót cao quý trang nhã,…Có lòng như

vậy, cô chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên từ đáy lòng lên

đôi mắt, làm cho vành mắt của cô nong nóng.

Trên bộ lễ phục đặt

một tấm thiệp, bìa thiệp là ảnh chụp của một quán cà phê, mơ mộng

và lãng mạn vô cùng. Cô nhẹ nhàng cầm lấy, mở ra, tinh