
heo một vẻ
sắc bén hung ác làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy lạnh người.
“Anh tính ra tay với
Lâm Đạt Quảng?” Cô thử thăm dò.
Mà anh chỉ nhúc nhích
cái cổ có hơi mỏi của mình, bình thản trả lời cô: “Vẫn còn quá
sớm, cứ đùa với ông ta đã.” Nếu không phải bởi vì cái chết năm đó
của ba ba, Lâm Đạt Quảng cũng sẽ khôn tồn tại trong Giang Lâm đến hôm
nay. Nhưng mà anh lăn lội tìm kiếm ba năm trời cũng không tìm ra nguyên
nhân cái chết của Lâm ba.
Hinh Ý ra nước ngoài
hơn hai năm, hành động của Lâm Đạt Quảng trong Giang Lâm vô cùng cẩn
thận, mặc dù anh đã tạo áp lực, nhưng ông chú kiên nhẫn này vẫn có
thể chịu đựng được. Hiện tại Hinh Ý đã trở về, người nhà họ Lâm
và họ Phương lại bắt đầu ở sau lưng vụng trộm động chân động tay.
Chẳng qua là cũng rất đúng lúc, có cớ để cho anh ra tay, Lâm Đạt
Quảng, ông ta không thể không trừ khử.
Hà Thư Mẫn biết rõ
năng lực giết người của Giang Vũ Chính, nhưng vẫn lo lắng, “Lâm Đạt
Quảng cũng chiếm một ghế trong ban giám đốc của Giang Lâm, vậy anh có
thật sự làm được không? Hơn nữa…” Giọng của cô càng lúc càng thấp,
hơn nữa Lâm Hinh Ý vẫn là người nhà họ Lâm, thực lực của cô trong ban
giám đốc có thể nói là ngang với Vũ Chính.
“Phải một lần vất vả
cả đời nhàn nhã thôi, biện pháp lâu dài tốt nhất chính phải
là diệt cỏ tận gốc.” Giọng nói lạnh lẽo đến nỗi làm cho Hà Thư
Mẫn không kìm được mà rùng mình một cái.
Vũ Chính nhìn về
phía văn phòng của Hinh Ý ở lầu 73, nụ cười giảm đi, bàn tay đặt
trên đùi nắm chặt lấy chiếc chăn lông dê. Sau này phải để cho chính cô
lựa chọn, không thể để cho cô mãi bị kẹp ở giữa anh và nhà họ Lâm,
anh muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, anh muốn Lâm Hinh Ý chỉ thuộc
về Giang Vũ Chính.
Hinh Ý nhìn hạng mục
đang bày ra trước mặt, rõ ràng Giang Lâm là bên đầu tư lớn nhất mà
chỉ hưởng được 50% lợi nhuận thì ai mà làm? Cũng khó trách Vũ
Chính lại phủ quyết hạng mục của chú. Cô nhìn chú mặt đen như than,
cân nhắc không biết nên mở miệng thế nào.
Mà Lâm Đạt Quảng lại
mở miệng trước, “Hinh Ý, không phải là chú cậy già lên mặt, hạng
mục này là lĩnh vực mà Giang Lâm chưa bao giờ làm qua, mà viễn cảnh
phát triển rất tốt. Chúng ta có thể tìm được một công ty lành nghề
như Uy Đạt để hợp tác đầu tư là không hề dễ dàng, tuy hiện tại khả
năng lợi nhuận nhìn thì không lớn nhưng khả năng phát triển trong tương
lại lại rất tốt.” Ông ta múa tay nói với Hinh Ý, nhìn thấy bộ dạng
đó, Hinh Ý cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Hơn nữa, khi còn sống
anh cả rất thân với Hoàng tổng, khi còn sống anh cả cũng đã từng
hợp tác với ông ấy hạng mục này, chú nhớ lúc đó cháu vẫn còn đi
học.” Ông tiếp tục không ngừng thuyết phục cô.
Tuy Hinh Ý cảm thấy
lần này Vũ Chính bác bỏ nó là có lý nhưng cũng biết chỉ cần sửa
chữa lại một chút là có thể được, nếu như có thể bàn bạc lại vấn
đều ăn chia lợi nhuận với Uy Đạt thì hạng mục này hẳn là có viễn
cảnh rất tốt, huống chi vừa rồi Lâm Đạt Quảng đã nhắc đến ba nên
cũng không khỏi làm cho Hinh Ý nhớ đến ba ba mình, càng muốn giúp ba
hoàn thành công việc còn dang dở.
“Chú cứ để nó ở đây
đi, cháu xem kĩ lại rồi hãy nói.” Cô không trực tiếp đồng ý với ông,
nhưng giọng điệu đó đã đồng nghĩa với việc sẽ giúp đỡ, mặt mũi Lâm
Đạt Quảng tràn đầy đắc ý rời khỏi phòng làm việc của Hinh Ý, còn
nghĩ Hinh Ý vẫn sẽ luôn đứng về phía nhà họ Lâm.
Sáng nay Hinh Ý cố ý
mang một chén súp tổ yến lên phòng làm việc của Vũ Chính nhưng vừa
bước vào phòng thì đã nghe thấy từng tiếng ho khan, cô nhíu mày.
Mấy đêm nay lúc ngủ
đều ho khan không ngừng, nhưng mà anh đã cố đè nén không làm kinh động
đến cô. Mỗi lần nữa đêm giúp anh xoay người, trời lạnh như vậy mà
quần áo toàn thân anh đều ướt đẫm, cô nhịn không được thấy đau lòng.
Hỏi bác sĩ riêng cách
giảm ho thì bác sĩ gửi đến cho cô một phong bưu kiện, trong đó đều
là thực đơn bổ phổi giảm ho. Người giúp việc trong nhà đều cảm thấy
khó hiểu, sao gần đây bà Giang lại có hứng thú với nhà bếp như vậy?
Cô nhớ sáng nay trong
nhà bếp cô còn cầm sách xem, miệng còn lẩm bẩm: “5g tổ yến, 5g sâm
tây dương…trước tiên đổ ngập nước vào tổ yến, loại bỏ những tạp
chất, rửa sạch, gạn nước, sau đó bỏ vào cùng với sâm tây dương cho
lên chưng…” chân tay luống cuống loay hoay vài những thứ đó, đây không
phải là một cô vợ nhỏ sao?
Nhẹ nhàng gõ cửa
phòng anh bước vào, nhìn thấy anh cầm khăn tay che miê