
n biển, đột nhiên nhớ tới nên hào hứng bừng bừng đi mua mũi đan
và len lông dê về đan. Trước kia lúc cô nhìn thấy bạn học ngày đêm
không ngủ mà đan khăn quàng cho bạn trai thì cười nhạt, dựa vào cái
gì mà phụ nữ luôn phải làm những việc này? Nhưng khi cô vì người
mình yêu mà tỉ mỉ đan từng mũi thì cô phát hiện thì ra lại hạnh
phúc như vậy. Dù cho đó chỉ là một việc rất nhỏ.
Vũ Chính cúi đầu
nhìn đôi tất đang mang trên chân mình, trong lòng không biết đang có tư
vị gì, thốt ra một câu: “Thật xấu.”
Khuôn mặt tràn đầy nụ
cười của cô cứng lại, khóe miệng khẽ giật giật, cô đã tốn nhiều
công sức như vậy…
Anh lập tức nhàn nhạt
nói: “Chân của anh…thật sự rất xấu.” Ánh mắt rơi trên đôi chân héo
rút của mình, gầy như vậy, dường như chỉ còn lại da bọc xương, nhưng
lại không có chút sức sống, cứng ngắc mà tái nhợt.
Vành mắt cô lại rưng
rưng nước mắt, nhưng vẫn tiếp tục giúp anh mang tất vào, nhẹ nhàng
nâng bàn chân của anh lên, đưa đến gần khuôn mặt mình vuốt ve, ngẩng
đầu cười nói: “Một chút cũng không xấu, còn dám nói chân của chồng
em xấu, em sẽ không tha cho anh.”
Anh dùng ngón tay nhẹ
nhàng lau đi nước mắt cho cô, cố nặn ra một nụ cười nhẹ: “Đứa ngốc.”
Dưới bãi đỗ xe của
Giang Lâm, sau khi đỗ xe xong Dư Chân định xuống xe nhưng bởi vì qua kính
chiếu trông thấy một chiếc xe đang chậm rãi chạy vào mà ngừng động
tác mở cửa xe lại, cầm lấy văn kiện trên ghế phụ lái, nắm thật
chặt, các khớp xương ngón tay đều lộ ra.
Hôm nay Hinh Ý ngồi
trên xe của Vũ Chính đi làm, nói là xe của mình đã đem đi bảo dưỡng.
Lái xe lại âm thầm cười, trong nhà không chỉ có hai chiếc xe này.
Nhưng thật ra là lo
lắng cho anh nửa đường cảm thấy không thoải mái, thời tiết quá lạnh,
dù cho có cầm chặt lấy tay của anh thì vẫn cẩm thấy lạnh buốt lại
cứng ngắc. Các ngón tay đều lạnh buốt như vậy chứ đừng nói chi là
hai chân.
Khi anh ngồi lên xe lăn
thì cô liền ngồi xổm trước mặt anh, tỉ mỉ vuốt lại những nếp nhăn,
giúp anh choàng kín cổ lại, thấy dáng vẻ vẫn lạnh lùng không có
phản ứng gì của anh thì hai tay bưng lấy mặt của anh kéo lại gần,
nhẹ nhàng in lên trán anh một nụ hôn. Sau đó không đợi cho anh kịp phủ
ứng thì đã chạy ra sau giúp anh lên thang máy.
Dư Chân nhìn thấy dáng
vẻ thỏa mãn, hạnh phúc của cô thì nói không nên lời đó là tư vị
gì, vì sao khi ở bên cạnh Giang Vũ Chính có thể nở nụ cười như vậy,
còn ở bên anh thì không?
Lâm Đạt Quảng nhìn
bản kế hoạch bị bác bỏ của mình, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau
cơn chấn động, đây là hạng mục đầu tiên ông hợp tác cùng tập đoàn Uy
Đạt, lần này ông nói với Hoàng tổng của tập đoàn Uy Đạt sau khi
thành công sẽ chia lời 30%, nhưng mà hiện tại lại cứ bị Giang Vũ
Chính bác bỏ như vậy.
Ông lập tức gọi điện
thoại đến văn phòng tổng tài, giọng nói của thư kí quanh quẩn bên tai
ông, mà ông chỉ tràn ngập lửa giận nghĩ đến tiền lời của mình,
Giang Vũ Chính, mày thật sự cho là mình có thể nắm giữ đại cục
của Giang Lâm sao?
Vũ Chính đang thảo
luận cùng Hà Thư Mẫn chiến lược phải làm thế nào để quý sau Giang
Lâm sẽ có thêm nhiều công ty đầu tư vào các lĩnh vực của mình, điện
thoại nội bộ vang lên, giọng nói nhu hòa của thư kí vang lên, “Giang
tổng, giám đốc Lâm Đạt Quảng gọi đến, đường dây số 1.”
Hà Thư Mẫn nhìn thấy
Giang Vũ Chính nhướng nhẹ chân mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười
vui vẻ, trong lòng thầm đánh giá ý đồ của anh.
Vũ Chính cầm lấy
microphone cung kính nói một tiếng: “Chào chú.” Tưởng tượng đến bộ dạng
hổn hển của Lâm Đạt Quảng giờ phút này, khóe miệng lại hơi nhếch
lên.
Đầu dây bên kia Lâm Đạt
Quảng vẫn phải cắn răng cười nói: “Giang tổng vừa về đã mang đến
một món quà lớn vậy rồi sao?” Lòng thầm nghĩ lần trước bị bắt cóc
Giang Vũ Minh sao không dứt khoát giết chết nó luôn đi, hiện tại đỡ
phải gây phiền toái.
Anh cũng chỉ vui vẻ
nói với Lâm Đạt Quảng: “Chú nói như vậy thật là khách sáo.” Dừng
lại một lúc lâu mới nói: “Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu.” Giọng nói
lộ ra khí thế lười biếng mà cao quý, phảng phất như chỉ đang chơi
đùa với một con kiến trên tay anh.
Lâm Đạt Quảng nghiến
răng đến nỗi phát ra tiếng vang, nhưng vẫn cười nói: “Giang tổng đã
muốn chơi thì tôi đây xin chơi theo ngài.” Giọng nói không có chút lo
lắng nào, sau đó thẳng thừng cúp điện thoại, dùng sức ném trên mặt
đất.
Hà Thư Mẫn nhìn biểu
lộ nguy hiểm của Giang Vũ Chính, ánh mắt hài hước mang t