
ến run hết
cả người.
“Anh coi em là heo hả?”
“Em có là heo anh cũng
yêu em.” Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn cô, di dời sự chú ý của cô.
Cô chỉ cười cười,
thỏa mãn thói hư vinh mà cười, cười xong thì lại thấy không được ổn,
“Vậy nói đi nói lại em vẫn là heo sao?” Anh lại nhân cơ hội đó đeo
nhẫn cưới vào ngón áp út bên trái của cô, nắm chặt lấy tay cô, mặt
tháo xuống vẻ trêu đùa vừa rồi, chăm chú mà yên lặng nhìn cô, “Không
lãng mạn, không thể quỳ gối, nhưng mà anh hy vọng lần này em sẽ vĩnh
viễn không tháo nó xuống.” Anh nói vô cùng chậm, rất chậm, ánh mắt
kiên định chăm chú tập trung nhìn xuyên qua linh hồn cô.
Cô yên lặng nhìn anh,
thật lâu sau, nước mắt rơi xuống khi anh nâng bàn tay cô lên, nhẹ nhàng
gật đầu, nhưng vẫn không cam lòng lẩm: “Làm gì có ai bụng to rồi mới
đồng ý lời cầu hôn của người ta? Hơn nữa cả tuần trăng mật cũng
không đi được.” Buồn bực, không cam lòng.
“Ai nói không thể đi
hưởng tuần trăng mật được? Bây giờ không phải đang đi hưởng tuần trăng
mật sao?” Anh cười nhìn cô, vẻ mặt cô lại nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt
đen như mực của anh tràn ngập tình ý, nói: “Đây chính là tuần trăng
mật vĩnh hằng của chúng ta!” Cô cười hôn lên mặt của anh, nước mắt
mặn đắng rơi xuống lại mang theo vị ngọt.
Tuần trăng mật bắt
đầu nơi đây, quanh đi quẩn lại vẫn trở lại nơi này, cuộc sống đúng
là một vòng tròn, quanh đi quẩn lại vẫn sẽ trở về điểm xuất phát.
Trên con đường đời của bọn họ, có khóc có cười, tuần trăng mật cũng
không chỉ có ngọt ngào, cũng có những cay đắng thấm sâu vào lòng,
nhưng chính vì đã trải qua ngọt ngào đau khổ mới có thể mang lại cho
bọn họ một tuần trăng mật vĩnh hằng này. Mỗi một ngõ ngách ở
Chamonix, những bông tuyết trắng lấp đầy cả một chiếc hộp kí ức, ở đây,
những đau đớn cùng nước mặt cuối cùng đều đã lắng đọng theo năm
tháng, tất cả đều đã nở thành những bông hoa đẹp nhất.
“Tiểu Hiên, vì sao con
lại không đăng kí tham gian cuộc thi đàn violin quốc gia? Chẳng lẽ ba
mẹ con không biết cuộc thi này quan trọng đến thế nào sao?” Sau khi
lớp học nhạc tan, hiệu trưởng đặc biệt giữ Giang Lăng Hiên lại, nói
với cậu chuyện tham gia cuộc thi violin quốc gia. Nét mặt của bà đặc
biệt nghiêm túc, những ban giám khảo từ cuộc thi violin quốc gia chính
là những giáo sư nổi tiếng đến từ các học viện âm nhạc lớn trên
thế giới, bọn họ ngoại trừ đảm nhiệm chức giám khảo còn đến để
tuyển chọn học viên.
Lăng Hiên nháy hai mắt
thật to, khuôn mặt trắng nõn hiện lên nụ cười không có gì cả, một
tay cầm đàn violin, nhún vai giọng điệu xâu xa nói: “Cô hiệu trưởng,
học đàn không phải là để thi đấu.”
“Tiểu Hiên, học đàn
đích thực không phải là để thi đấu, nhưng mà nếu càng có nhiều
người có thể thưởng thức được tài hoa của em không phải càng tốt
sao?” Một bạn nhỏ sáu tuổi đã có được tài năng trời cho như vậy,
nếu không tham dự cuộc thi thì thật là lãng phí.
“Nếu như đánh đàn là
để cho người khác thưởng thức thì đó chính là một đứa ngốc.”
“Ai nói vậy?”
“Bà nội em.” Tiểu Lăng
Hiên nghiêm túc trả lời.
“Người già bây giờ
thật là…” tại sao không biết bồi dưỡng nhân tài vậy chứ? Cô giáo dạy
nhạc đứng kế bên nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cậu bé là cháu nội của nghệ
sĩ diễn tấu đàn dương cầm cùng chỉ huy dàn nhạc nổi tiếng thế
giới, giáo sư danh dự của học viện âm nhạc Vienna.”
Khóe môi của hiệu
trưởng cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười, hòa ái nói: “Được rồi,
không muốn tham dự thì không tham dự, em ra ngoài trước đi.” Sắc mặt
không vui nhìn sang cô giáo dạy nhạc, sao lại không nói sớm cho bà
biết?
Lăng Hiên cầm đàn
violin từ phòng âm nhạc đi về phía phòng học, lúc đi ngang qua mái
đình trong vườn hoa của trường học thì gặp bạn học cùng lớp Tiểu
Lạc, Tiểu Lạc vừa nhìn thấy Lăng Hiên thì mặt đã đỏ hồng lên, lấy
dũng khí thật lớn mới đến gần chào hỏi.
“Hi, Lăng Hiên.” Giọng
nói rất thấp, đầu cúi càng thấp hơn, ánh mắt vụng trộm ngắm khuôn
mặt cậu, bạn nhỏ kia không biết cái gì là đẹp trai hay không, chỉ
cảm thấy cậu ấy rất xinh, mỗi ngày bạn học nữ trong lớp sau khi tan
học đều bàn luận về cậu ấy, tíu tít kể lại hôm qua cậu ấy mặc
quần áo gì, làm sao chỉ mặc đồng phuc mà cũng cảm thấy cậu ấy đẹp
như vậy, còn có hôm này chiếc xe nào đưa cậu ấy đi học.
“Hi, Tiểu Lạc.” Lăng
Hiên lễ phép cười cười với cô bé, lập tức làm cho mặt Tiểu Lạc đỏ
bừng đến tận mang tai, phong thư màu hồng phấn bị cô bé nắm