
chặt
trong tay đến nhăn nhúm.
“Cài này…cái này…” Cô
bé nói hơi lắp bắp, đưa thẳng phong thư kia ra, “Cuối tuần sau là sinh
nhật tớ, có một bữa tiệc nhỏ, hy vọng cậu có thể đến.” Giọng nói
của cô bé càng lúc càng nhỏ, vài chữ cuối còn không thể nghe thấy.
“Tiểu Lạc, thật là
ngại quá. Tuần sau tớ cùng với ba mẹ và cả em gái đi New York, cho
nên…” vẻ mặt cậu bé tỏ ra nuối tiếc, ánh mắt tràn ngập áy náy,
dường như bởi vì không thể đến dự bữa tiệc sinh nhật của cô bé là
tiếc nuối cả đời.
“Không sao, không sao…”
Tiểu Lạc nhìn dáng vẻ áy náy của cậu bé thì cảm thấy rất đau
lòng.
“Được rồi, tuần sau
nhà chúng tôi cũng mở một party vậy nên có thể mời cậu đến.” Lăng
Hiên cười cười nói lời tạm biệt với cô bé, lúc chuẩn bị quay người
đi về phòng học thì lại nhìn thấy Hàn Ngọc hai tay đặt phía sau lưng
đi về phía mình, thở dài, thầm nghĩ phen này thật sự không tránh
khỏi rồi. Hàn Ngọc là lớp trưởng lớp bên cạnh, cũng là hoa hậu
trong trường của cậu bé, tất cả các buổi tiệc tối lớn nhỏ đều có
mặt cô nàng.
“Lăng Hiên, đây là
chocolate do chính tay tớ làm, cậu có muốn nếm thử không?” Hàn Ngọc
cười tươi như hoa đưa thanh chocolate phía sau lưng ra.
Lăng Hiên cười sáng
lạn, “Cảm ơn, tớ sẽ đem về nhấm nháp từ từ.” Một câu nói như vậy
đã làm cho lòng Hàn Ngọc nở hoa nha.
Sau khi về nhà, Lăng
Hiên rất chân thành gõ cửa thư phòng của ba, sau khi mở cửa phòng ra,
đi thẳng đến trước bàn của ba, nhìn ba đang vùi đầu vào đống hồ sơ,
thở dài, nghiêm túc nói: “Ba, con có việc muốn thương lượng với ba.”
Vũ Chính ngẩng đầu
lên, mình đầy nghi hoặc, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì hỏi: “Nói thử xem.”
“Con muốn chuyển
trường.”
“Vì sao?”
“Không chịu nổi nữ
sinh trong trường.”
“Năm đó ba của con cũng
chẳng chuyển trường, vì sao con lại phải chuyển trường?”
“Đó là vì ba không
đẹp trai như con.”
“…”
“Từ nay về sau ít gần
với chú con đi, ở chung với lão Lý con lại bị cậu ta dạy hư….” Vũ
Chính tiếp tục nhìn vào máy tính.
Cuối cùng, bạn nhỏ
Giang Lăng Hiên làm ầm lên đòi chuyển trường mất một thời gian. Cuối
cùng nữa, Lý Tử Ngôn bị cảnh cáo nghiêm khắc trong vòng một tháng
không cho phép gần gũi với Giang Lăng Hiên. Nhưng mà, cuối cùng sau
cuối cùng, bạn nhỏ Giang Lăng Hiên ở trong trường phóng điện lung tung
vẫn không thể ngăn chặn được, còn lan tràn sang cả trường học kế bên.
Phiên ngoại 3 - Mười năm
Trong không gian tinh
khiết, một màu xanh và trắng thuần làm cho cả căn phòng tràn ngập
sức sống, ánh nắng xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh rọi vào, làm cho
buổi sáng đầu hạ vô cùng sinh động. Nhưng mà, có người lại không
được vui vẻ nha. Lăng Tĩnh ngồi bên cửa sổ yên lặng nhìn Lăng Hiên vừa
thắng trò chơi game đang dương dương đắc ý, môi bĩu ra dày như hai cái
chai. Càng nghĩ càng không cam lòng, cầm điện thoại lên, dùng sức
nhấn phím gọi.
“Daddy, khi nào thì ba
trở về? Anh trai bắt nạt con, mỗi lần đều làm con thua.” Tiểu Lăng
Tĩnh bốn tuổi bĩu môi, khuôn mặt hồng hào tỏ vẻ không phục. Anh trai
thật sự rất đáng ghét, mỗi lần đều bắn rơi máy bay của bé.
“Nhưng mà hiện tại ba
đang ở New York.” Vũ Chính nhẹ nhàng dỗ dành bé.
“Vậy khi nào ba về?
Rõ ràng ba đã nói cuối tuần nhất định sẽ về mà…” Đôi mắt đáng
thương rưng rưng, thật ra cô bé rất giống Vũ Chính, đặc biệt là đôi
mắt kia, thâm thúy mà sâu thẳm. Còn thần thái của Lăng Hiên thì giống
anh, bất kể là tính cách hay là vẻ mờ ám đều học được mười phần
bộ dạng trầm ổn kia của Vũ Chính, nhưng mà càng có vẻ sắc bén hơn.
Tuy chỉ là một cậu bé vài tuổi, nhưng lúc chỉ huy thì thật sự không
thể nhìn ra vẻ ngây thơ của lứa tuổi ấy.
“Vậy thì con nhắm mắt
lại đếm đến mười đi…”
Tiểu Lăng Tĩnh nhắm
mắt lại, rất chân thành đếm, bé chỉ cần làm theo lời của ba ba thì
tất cả giấc mơ đều trở thành sự thật. Trong lòng bé, không có gì ba
ba không làm được, giống hệt như thần đèn Aladin vậy, luôn có thể
thực hiện tất cả các nguyện vọng.
“1…2…3…4…” Bé đếm chậm
rãi, lại đột nhiên có người ôm mình vào ngực, cô bé không kịp mở
mắt ra thì cũng đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, “Con biết là
ba ba sẽ không gạt con mà…”
Trên người ba ba có
một mùi hương rất đặc biệt, làm cho bé cảm thấy thoải mái, khi còn
bé mỗi đêm Vũ Chính phải ôm bé vào lòng thì bé mới chịu ngủ. Mặt
của bé dùng sức cọ cọ vào cổ Vũ Chính, lại hôn lên gương mặt của
anh. Anh chỉ đang cười, tùy ý để cho bé ngồi trên đùi mình