
ta dành cho Vân Tang, hy vọng Vân Tang có thể yên lòng
mà sống. Xi Vưu thật không hổ là đại trượng phu! Hắn chẳng nể
nang tiếng vong ân phụ nghĩa, buộc Vân Tang phải thề độc không
được tham gia triều chính. Nhìn bề ngoài làm vậy có vẻ tàn
nhẫn vô tình, nhưng thực ra đó là vì muốn tốt cho Vân Tang, vừa
buộc nàng dứt ra, vừa khiến bọn Hậu Thổ thấy Vân Tang không
còn giá trị lợi dụng, để chúng khỏi kéo nàng vào vòng tranh
đấu quyền lực nữa.”
Nặc Nại thở phào cười: “Bây giờ tôi liền ép Vân Tang tới Cao Tân.”
A Hành hỏi lại: “Ép ư? Ta thấy Vân Tang tỷ tỷ rất vui, e rằng đã vui quên đường về rồi!”
Nặc Nại tràn trề hạnh phúc, hành lễ với nàng, “Vân Tang đã đồng ý gả cho tôi, phiền vương tử phi tác thành.”
“Ta dĩ nhiên bằng lòng, nhưng việc này chẳng phải tướng quân nên đi nhờ Thiếu Hạo hơn ư?”
Thiếu Hạo cùng Vân Tang một trước một sau tiến vào, nghe nàng nói, y bật cười đáp: “Chuyện này nàng giúp được nhiều hơn ta đấy.”
Nặc Nại đỡ lời: “Hiện giờ điện hạ đang phải trấn giữ Thang cốc,
cả năm cũng khó mà giáp mặt Tuấn Đế một lần. Nếu điện hạ
có ý bái kiến Tuấn Đế xin ban hôn, lại thêm thân phận đặc biệt của Vân Tang, e rằng sẽ khiến Tuấn Đế sinh lòng nghi kỵ. Nhưng
vương tử phi lại khác, lúc nào vương tử phi cũng có thể vào
cung. Tuấn Đế thích thơ từ ca phú, ham nuôi trồng các loại kỳ
hoa dị thảo, mà luận về thơ từ ca phú trong thiên hạ không ai
hơn được Xương Ý, hiểu biết về kỳ hoa dị thảo, trên đời cũng
chẳng ai bì được Viêm Đế đời trước. Vương tử phi là kẻ duy
nhất trong thiên hạ kế thừa được sở trường cả của hai người,
hơn hai trăm năm trước, Tuấn Đế đã có thiện cảm với vương tử
phi, thậm chí vì thế mà tử tế hơn với điện hạ. Chỉ cần vương tử phi lựa lúc thích hợp, nói giùm tôi và Vân Tang mấy lời
trước mặt Tuấn Đế, với bản tính đa tình của ngài, hẳn sẽ
lập tức phê chuẩn.”
“Hóa ra là thế.” A Hành nghĩ ngợi
một lát rồi cười: “Dạo trước, trên đường từ Hiên Viên về Cao
Tân, ta tìm được mấy giỏ lan hiếm có, cũng vừa mới vun xới cho ra dáng, ngày kia ta sẽ vào cung dâng phụ vương.”
Nặc Nại mừng rỡ, cảm ơn luôn miệng, “Đa tạ, đa tạ vương tử phi.”
Thiếu Hạo cười bảo: “Đều là người nhà cả, cần gì giữ lễ như thế? Đợi hai người thành hôn, cả hai kính A Hành mấy chung rượu là
được mà.”
Vân Tang cúi đầu ngồi im trong góc phòng, mặt
đỏ bừng vì thẹn. A Hành cười nắc nẻ, chợt liếc qua cánh cửa
khép hờ, trông thấy Khấp Nữ đứng giữa bóng tối bên ngoài đang
chòng chọc nhìn Vân Tang, ánh mắt vừa ghen tỵ vừa buồn bã, vô
cùng phức tạp. Phát hiện ra A Hành đang nhìn mình, ả liền
gượng cười hành lễ rồi khép cửa lại.
Như Nặc Nại dự
liệu, A Hành vốn tinh thông thơ từ ca phú, trồng cỏ chăm hoa,
rất tương đắc với Tuấn Đế. Thêm vào đó nàng lại cố ý lấy
lòng nên chưa đầy một tháng, đã được Tuấn Đế cưng chiều yêu
quý hơn cả con gái.
Một hôm, A Hành mượn cớ tán thưởng
bức họa uyên ương hồ điệp rồi khéo léo liên hệ sang mối tình
của Nặc Nại và Vân Tang, vì thân phận khác biệt mà phải chịu
bao đau khổ, cầu xin Tuấn Đế thành toàn cho hai người. Nghe nói
chàng có tình, thiếp có ý, Tuấn Đế chẳng những không coi là
ngỗ nghịch mà còn tươi cười cho phép bọn họ thành hôn.
A hành vui mừng, vội quỳ xuống lạy tạ. Tuấn Đế chỉ cười bảo:
“Trời cao luôn muốn tác thành cho uyên ương chắp cánh, hồ điệp
cùng bay, tuy ta không dám bì với trời nhưng cũng rất mong người có tình trong thiên hạ đều được thành đôi lứa. Nếu ai ai cũng
hạnh phúc, hẳn thế gian sẽ bớt được ít nhiều phân tranh.”
Đột nhiên A Hành thấy bứt rứt khôn tả, chẳng rõ mình giúp Thiếu
Hạo hạ độc con người ôn hòa đa tình này liệu có đúng chăng?
Nhưng nếu không giúp, Thiếu Hạo nay đã bị dồn vào chân tường,
hẳn sẽ phát động binh biến, e rằng giang sơn lại một phen máu
chảy thành sông, thây phơi đầy nội. Nàng đành tự nhủ rằng
Thiếu Hạo ắt sẽ không hại chết Tuấn Đế, nhằm nén nỗi day dứt
trong lòng xuống.
Sau khi về phủ, A Hành lập tức viết
thư báo tin mừng với Nặc Nại và Vân Tang. Theo “kế hoạch tuyệt
mật” của Thiếu Hạo, Nặc Nại đã bị phái đến biên cương, trấn
thủ Hy Hòa bộ, một là để kiềm chế Bạch Hổ bộ, hai là phòng
khi trong nước có biến, các nước láng giềng thừa nước đục thả câu, dẫn quân xâm phạm. Bởi thế Nặc Nại và Vân Tang đều không
ở kinh đô.
Cuối thư, A Hành phân vân giây lát rồi viết
thêm một đoạn. Khấp Nữ sớm chiều hầu hạ bên Nặc Nại suốt hai
trăm năm, e rằng đã sơ