
hàng nhất chàng đều không
có mặt?
Hơi thở của A Hành cứ yếu dần đi, đứa bé trong bụng đã
được mười hai tháng, bắt đầu có trực giác, dường như nó cũng cảm nhận
được nguy cơ nên ra sức đạp nàng, nài nỉ nàng cứu nó, nhưng nàng… Nàng
đã cạn sức tàn hơi, cả người cứng đờ, không sao cử động nổi, chỉ biết
giương mắt nhìn dòng nước lũ cuồn cuộn đổ ập xuống đầu mình.
Xi Vưu… Xi Vưu…
Trái tim A Hành cứ lạnh dần, mắt nàng từ từ tối sầm lại, bên tai láng máng
nghe thấy tiếng khóc của trẻ nít, nước mắt trào ra thành dòng, hòa vào
dòng nước lũ lạnh lẽo vô tình, tan đi không dấu vết.
Xi Vưu, ta hận chàng! Hoa đào lả tả rợp trời, phớt qua má nàng, đậu lên vai nàng, chuyên xưa
cũng lần lượt hiện ra rành rành trước mắt. Ngày này năm ngoái, nàng còn
hăng hái bày biện nhà cửa, dạt dào hy vọng kề bên nhau suốt cuộc đời.
Chẳng ngờ nhà vẫn đây mà duyên đã dứt.
Từ nay về sau, đào nở, họ sẽ mãi mãi không thể gặp nhau dưới cội hoa đào được nữa.
Truyền thuyết kể rằng, trên đại hoang có năm thánh địa. Thang cốc, nơi mặt
trời mọc, Ngu uyên, nơi mặt trời lặn, Quy khư, ngàn vạn con nước đổ về
và Ngọc sơn, nơi hội tụ ngọc linh – bốn thánh địa này tuy người thường
khó mà đến được, nhưng dù hung hiểm như Ngu uyên cũng có người bôn ba
tới tận nơi, duy chỉ có Bắc Minh và Nam Minh, được gọi là hai đầu trời
đất chưa ai đặt chân đến, chỉ nghe nói hai chỗ đó được gọi là Nam Bắc
Minh, nơi cực Nam và cực Bắc hợp lại làm một, càng chẳng hiểu sao rõ
ràng một ở cực Nam, một ở cực Bắc mà lại gọi là Nam Bắc hợp nhất.
Vì chưa ai từng đến nên người đại hoang hầu như không tin có Bắc Minh và
Nam Minh[1'>, nhưng trên đời vẫn tồn tại một loài thú thần tên gọi là
Côn, đến từ Bắc Minh, nguyên hình là cá, vừa ra đời đã có thể hóa đại
bàng, tương truyền một lần sải cánh có thể bay xa chín vạn dặm. Côn
không xưng thần với rồng, cũng không cúi đầu trước phượng, sinh ở Bắc
Minh, chết lại về Nam Minh.
[1'> Theo Tiêu dao du của Trang Tử:
Bắc Minh có loài cá, tên gọi là Côn, thân lớn không biết mấy nghìn dặm.
Khi biến thành chim gọi là Bằng (đại bàng), sống lưng rộng không biết
mấy ngàn dặm. Mỗi khi cất cánh bay lên, sải cánh che phủ cả bầu trời.
Lúc là đại bàng, thường theo sông đào mà đến tận Nam Minh.
Vì Côn có thực, nên sử sách vẫn chép rằng trên đại hoang còn có một thánh địa thứ năm, gọi là Nam Bắc Minh.
Từ đại hoang đi thẳng về hướng Bắc, sẽ đến một vùng hoang dã, băng phủ
ngàn năm, tuyết rơi vạn dặm, đi mãi không thấy bến bờ, dù người của Thần tộc thần lực cao cường cũng không sao vượt qua nổi đồng hoang mênh mông tuyết trắng ấy.
Phía cuối đồng hoang bao la buốt giá ấy có một hồ nước thiên nhiên, chính là Bắc Minh.
Tiêu Dao tha thân thể bị ngũ linh phá hủy, chỉ còn thoi thóp của Xi Vưu thả
xuống Bắc Minh. Nó làm vậy hoàn toàn dựa vào bản năng của muôn thú, hễ
gặp nguy hiểm hoặc bị thương thì quay về nhà tìm nơi trú ngụ.
Xi Vưu nổi lềnh bềnh giữa Bắc Minh, dở sống dở chết, mê man bất tỉnh, mặc
cho Tiêu Dao lay gọi. Dần dà Tiêu Dao cũng chán, bèn để mặc hắn nằm đó,
bơi đi ngao du khắp Bắc Minh. Bắc Minh rộng mênh mông, xưa nay nó chưa
bao giờ đến được tận cùng, thỉnh thoảng nó cũng nảy dạ tò mò, đi hết đại hoang sẽ đến một vùng băng tuyết, vượt qua đồng băng sẽ đến Bắc Minh,
vậy nếu băng qua cả Bắc Minh thì sao? Có lẽ tới khi chết, nó mới giải
đáp được câu hỏi này.
Hôn mê hơn ba trăm ngày đêm, cuối cùng Xi
Vưu cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt, trông thấy Tiêu Dao mừng rỡ lượn vòng
quanh mình, Xi Vưu toan giơ tay chạm vào nó, nhưng chẳng nhúc nhích nổi
một ngón tay.
Hắn cảm giác mình đang bồng bềnh trong nước, có điều thứ nước này rất lạ, hệt như một loại máu màu lam căng tràn nhựa sống.
Xi Vưu tự ngộ được đạo trời, tuy chẳng có lý luận phương pháp gì nhưng hắn hiểu rất rõ thế nào là hòa hợp với tự nhiên, bèn thả lỏng thân thể,
trút bỏ cái tôi hòa mình vào Bắc Minh rồi cười hỏi Tiêu Dao: “Đây là Bắc Minh, nơi mày sinh ra ư?”
Tiêu Dao quẫy đuôi, té nước vào mặt
Xi Vưu như oán trách: Nếu chẳng phải vì cứu ngươi, đời nào ta chịu mang
thứ dơ bẩn như ngươi về nhà.
Xi Vưu phá lên cười sằng sặc, cười mãi cười mãi, đột nhiên hắn sực nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Du Võng chết rồi!
Chính Hoàng Đế giết chết Du Võng!
Trong cơn cuồng nộ, hắn đã giết chết Hoàng Đế!
A Hành… nàng chắc đã biết cả rồi, giờ nàng có khỏe không?
Xi Vưu thầm thở dài, nhắm nghiền mắt, những hình ảnh chập chờn đứt quãng cứ xẹt qua xẹt lại trong đầu.
Dường như hắn thấy có đến hai vị Hoàng Đế, nghe tiếng A Hành thét lên, hắn
nảy đom đóm mắt, thoáng thấy A Hành bay vụt về phía mình, vẻ mặt đau đớn tột cùng… rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là mơ?
Xi Vưu mở trừng mắt, toan gượng dậy, liền bị Tiêu Dao hậm hực quật đuôi vào mặt.
Hắn khó nhọc lên tiếng: “Ta phải về.”
Tiêu Dao lập tức há miệng phun ra vô số bong bóng nước, trông như thể chạm
vào là vỡ, nào ngờ chúng lại khóa chặt tay của Xi Vưu dính vào mặt nước, bất kể hắn vùng vẫy ra sao cũng không làm vỡ nổi. Rõ ràng đây là địa
bàn của Tiêu Dao, ở đây, Tiêu Dao mới là lão đại.
Cứng không
được,