
́c cũng sững sờ trước hành
động của A Hành, lắp bắp mãi không ra tiếng.
Thiếu Hạo
vội vã nắm lấy tay A Hành, toan cầm máu cho nàng nhưng A Hành
đã đẩy tay y ra, quỳ sụp xuống, tha thiết vật nài: “Xin bệ hạ
cho thiếp mượn một cánh quân thôi.”
Thiếu Hạo lòng đau
như cắt, tái mặt đáp, “Nàng cần gì phải như vậy? Trước hết lo cầm máu đi đã.” Đâu phải y không muốn đáp ứng A Hành, nhưng y
là vua một nước, hôm nay hứa một lời cũng chẳng mất mát gì,
nhưng ngày sau mấy chục vạn bách tính vô tội của Cao Tân phải
lấy tính mạng ra đền lại thì sao?
A Hành thấy y trù
trừ không chịu đáp ứng, liền nôn nóng sẵng giọng chất vấn:
“Khi trước ai từng nói ‘từ rày trở đi, ta chính là Thanh Dương’? Đại ca thiếp thà hy sinh tính mạng, cũng quyết không để kẻ
khác làm thương tổn đến bọn thiếp.”
Thanh Dương… Thiếu
Hạo run bắn, lồng ngực thoắt lạnh buốt, thoắt nóng rực, tưởng như nỗi đau đớn và tuyệt vọng khi Thanh Dương chết đi lại quay
về. Hơn ai hết, y rất mong mình có thể đáp ứng A Hành, thậm
chí y không dám mở miệng, chỉ e vừa cất lời sẽ đáp ứng nàng
ngay. Y nắm chặt tay lại thành quyền, cố ngăn bản thân không
kích động. Hôm nay không cứu trợ Hiên Viên, y cũng không còn mặt
mũi nào gặp lại Thanh Dương nằm trong cỗ quan tài thủy tinh kia
nữa, chỉ càng thêm căm ghét sự vong ân bội nghĩa của chính
mình mà thôi; nhưng nếu cứu quân đội Hiên Viên, y chẳng những
phụ chính mình, mà còn phụ Nặc Nại dấn thân vào hang hùm
miệng cọp, thâm nhập doanh trại địch, phụ cả An Dung, An Tấn dốc hết nhiệt huyết phò tá y, phụ tất cả thần dân của y, khiến vô số bách tính Cao Tân phải lênh đênh khổ sở, sống không bằng
chết.
Thấy Thiếu Hạo mím chặt môi, chẳng nói chẳng
rằng. A Hành nước mắt đầm đìa, dập đầu lia lịa thành tiếng,
“Chàng đã đáp ứng với Đại ca thiếp thế nào? Đó là Tứ ca
Xương Ý của thiếp mà! Chàng đã chứng kiến Tứ ca sinh ra lớn
lên, từ bé huynh ấy đã gọi chàng là ‘Thiếu Hạo ca ca’, coi
chàng như đại ca mình, thuở nhỏ chàng còn ẵm huynh ấy đi chơi,
chiêu kiếm đầu tiên huynh ấy biết cũng là do chàng dạy.”
Thiếu Hạo không hề nhúc nhích, nét mặt trơ trơ, thoạt nhìn có vẻ
bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu trong tay áo vì linh lực xáo
động, máu tươi đã ứa ra theo kẽ móng tay, nhỏ tong tỏng xuống
đất, vừa hay nhỏ đúng vũng máu của A Hành nên nhất thời không
ai để ý.
A Hành dập đầu đến gần toạc cả trán mà
Thiếu Hạo vẫn lạnh lùng đứng đó, cuối cùng nàng tuyệt vọng,
bèn đứng dậy, đau đớn nói: “Thiếu Hạo, Đại ca ta nhất định
không tha thứ cho ngươi đâu! Giao tình ngàn năm, từ nay cắt đứt!”
Dứt lời nàng quay ngoắt người chạy ra ngoài, huýt một tiếng lanh
lảnh, nhảy lên lưng A Tệ, bay vút đi, chớp mắt đã biến mất.
Người Cao Tân tôn thờ màu trắng, nên đai điện lát toàn bạch ngọc,
máu đỏ thắm nhỏ lên nền đá bạch ngọc, càng thêm chói mắt.
Thiếu Hạo thần người nhìn những giọt đỏ thẫm tí tách nhỏ xuống.
“Bệ hạ.” Quý Ly định mở miệng tấu trình.
“Ra ngoài cả đi!” Thiếu Hạo xua tay, giọng trầm thấp lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Đám cận thần cung kính lui ra khỏi đại điện. Cách một thông đạo
dài đằng đẵng, họ thấy giữa đại điện sáng sủa mà trống
trải, đấng quân vương của họ vẫn đứng sững đó, không hề nhúc
nhích.
Thiếu Hạo thẫn thờ nhìn vũng máu của A Hành đọng lại trên sàn.
Cứ ngỡ rằng, ngày dài tháng rộng, nước chảy đá mòn, rồi sẽ có
một ngày y đợi được nàng ngoảnh lại, trông thấy một người vẫn luôn đứng bên nàng. Có lẽ đến lúc ấy nàng sẽ bằng lòng làm
vợ y, thực sự làm vợ y, nhưng hết lần này sang lần khác, y
đều tự tay đẩy nàng ra xa.
Máu nàng vương trên nền bạch ngọc, đỏ đến nhói lòng, tựa như muôn vàn cánh đào nở rộ.
Lòng y chợt động, sực nhớ ra trong thiên hạ này vẫn còn một kẻ vô
câu vô thúc, phóng khoáng tự do, bất chấp tất cả!
Y lật đật rút ra một mảnh khăn lụa cũ, nhúng tay vào vũng máu A
Hành trên sàn, bắt chước nét chữ của nàng, viết vội viết
vàng một phong thư cầu cứu.
Viết xong, y lại do dự, thật sự phải gửi phong thư này đi ư? Một khi gửi đi rồi, có lẽ mọi ràng buộc giữa y và A Hành sẽ hoàn toàn đứt đoạn, một khi
gửi đi rồi, chính là giúp cho A Hành và Xi Vưu nối lại duyên
xưa.
Ánh mắt y lạnh ngắt như tro tàn, nhưng chỉ một khắc sau, y đã gọi Huyền điểu lại, nghiêm trang mà rành rọt ra lệnh: “Đưa phong thư này tới Trạch Châu, giao cho Xi Vưu.”
Sáng hôm sau, A Hành đến Tuân sơn, đang len lén lẻn vào trong núi thì một mũi tên xe