
ong mua rất nhiều pháo, đốt liền cả tiếng
đồng hồ ở cổng của khu nhà ở mới này.
Sau khi ăn tối xong, Vịnh
Lục gọi riêng cô đi ra ngoài, dẫn cô đến bên bờ tường sắp thi công xong
của cơ sở gieo trồng hoa cỏ kia, chỉ vào bên trong, nói với cô, “Cây đó
vẫn còn ở kia, không xê dịch đi một tấc nào. Khi tháo dỡ nhà cửa, cậu ta có đặc biệt dặn dò công nhân, hình như vì cái đó mà phải chỉnh sửa rất
nhiều so với bản thiết kết gốc. Em vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng
chị cứ căng thẳng với chuyện gốc cây như thế, cho nên em nghĩ phải nói
với chị một chút.”
Long Vịnh Thanh biết, cậu ta mà Vịnh Lục vừa
nhắc đến chính là Quan Vi Trần, nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ được
rằng, Quan Vi Trần đã vì cô mà giữ lại gốc cây ngân hạnh đó, cô ngẩng
đầu nhìn vào bên trong bờ tường đó, nhưng bờ tường cao quá, cuối cùng
vẫn chẳng nhìn thấy gì cả. Mặc dù như vậy, cô cũng đã cảm thấy rất hài
lòng, cúi đầu xuống cười với Vịnh Lục, “Cảm ơn em, Vịnh Lục.”
“Không cần phải cảm ơn em, thực ra cho dù em không nói với chị, ba mẹ cũng sẽ
nói với chị.” Vịnh Lục quay đầu đi, vuốt lại mái tóc mình trong trời
đêm. Mái tóc cô rất dài, đen nhánh và bóng mượt đến tận thắt lưng, trông giống như một chiếc nơ màu đen, “Chị như thế nào cũng không liên quan
đến em, nhưng mà em không muốn vì chị cứ suốt ngày mặt mày rầu rĩ, làm
ba mẹ lo lắng mà thôi.”
“Ừ.” Long Vịnh Thanh gật đầu, “Chị sẽ
không bao giờ ủ rũ mặt mày nữa đâu, bởi vì chị đã biết được, con đường
trước mắt sẽ phải đi như thế nào rồi.”
“Em sẽ không bỏ qua anh
Ngôn Từ đâu, hy vọng từ nay về sau chị đừng quấy rối anh ấy nữa.” Vịnh
Lục quẳng lại một câu cuối cùng, quay người đi về nhà.
Long Vịnh Thanh nhìn vào bóng lưng của cô, mỉm cười nói: “Chị sẽ chúc phúc cho hai em.”
3.
Khi tất cả những thiết kế cơ bản của địa điểm trồng hoa và cây cảnh hoàn
thành, Long Vịnh Thanh có gặp Quan Vi Trần một lần cuối cùng, là trong
buổi tiệc chúc mừng sự thành công của lứa hoa cỏ đầu tiên ở địa điểm
trồng hoa và cây cảnh được trồng thành công, Long Vịnh Thanh đứng từ xa
nhìn thấy Quan Vi Trần, họ đứng cách xa nhau mấy bàn tiệc, nâng ly lên,
mỉm cười, sau đó đi theo dòng người, mỗi người đi về một hướng.
Sau đó Quan Vi Trần quay lại thành phố S, tiếp tục với phòng khám của mình, cần mẫn làm một bác sĩ tâm lý. Long Vịnh Thanh ngẫu nhiên nghe được một vài tin tức của anh qua những câu chuyện kể của mẹ Long, cũng có được
số điện thoại mới của anh nhưng cô chưa từng gọi một lần nào, Quan Vi
Trần cũng vậy, chưa gọi cho cô lấy một lần.
Mùa xuân này trôi qua rất vui vẻ và dễ chịu, Long Vịnh Thanh đôi lúc cũng cùng Lý Tịch đi
theo sếp Hồ đến địa điểm trồng hoa và cây cảnh thị sát tình hình. Từng
vạt hoa cỏ mênh mông đang đâm chổi nảy lộc ở đó, làm lòng Long Vịnh
Thanh cảm thấy hứng khởi, đến không khí cũng tỏa ra hương thơm, mỗi lần
cô đến đây, là một lần cô tin tưởng rằng, thôn Long Sơn không bị phá
nát, mà tạm thời chỉ bị bó buộc lại trong cái kén, nó đang từng bước,
từng bước phá vỡ cái kén của mình để tái sinh, biến thành con bướm xinh
đẹp nhất.”
4.
Một ngày nào đó của tháng năm, Long Vịnh
Thanh đang ở văn phòng loay hoay với các bản thiết kế, điện thoại ở bàn
cô đột nhiên đổ chuông, vừa nhấc điện thoại lên liền nghe các cô gái ở
trung tâm chăm sóc hoa ở địa điểm trồng hoa và cây đồng thanh hét vào
trong điện thoai, “Chị Vịnh Thanh, chị đến địa điểm trồng hoa và cây
cảnh nhanh lên, sự kiện lớn, một sự kiến lớn cực kỳ chấn động.”
“Việc gì mà chấn động dữ vậy?”
Long Vịnh Thanh cảm thấy kỳ lạ, lúc này điện thoại trên bàn của Lý Tịch cũng đổ chuông, Lý Tịch nghe xong điện thoại, quẳng luôn bản vẽ, đẩy ghế ra, không thèm xin phép, kéo Long Vịnh Thanh chạy luôn.
Lý Tịch đưa
Long Vịnh Thanh đến địa điểm trồng hoa và cây cảnh, xe chạy như bay suốt cả đường đi, từ đằng xa đã nhìn thấy mấy cô gái ở trung tâm chăm sóc
hoa đang vẫy tay với họ. Không đợi họ xuống xe, liền vây quanh lấy họ
chí chóe ầm ĩ cả lên, “Chị Lý Tịch, chị Vịnh Thanh, choáng ngợp, thực sự choáng ngợp, hoặc có thể nói là kỳ tích của tình yêu, mau đến đây với
chúng em, đặc biệt là chị Vịnh Thanh, chị phải chuẩn bị tâm lý cho thật
kỹ đấy.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Mọi người trồng ra được vàng
rồi hả?” Long Vịnh Thanh bị họ làm cho rối tinh lên, càng lúc càng khó
hiểu, đành phải đi theo họ.
Địa điểm trồng hoa và cây cảnh chiếm
diện tích rất lớn, vừa vào trong cổng chính là cảnh quan với đủ loại cây được thiết kế đặc sắc, đi tiếp vào trong nữa là cánh đồng hoa oải
hương. Vào thời điểm này, mới là tháng năm, hoa oải hương vừa mới nhú
những chuỗi nụ hoa màu tím nhạt, chưa nở bung ra, đi tiếp vào trong nữa, lần lượt là cánh đồng hoa mẫu đơn, hoa ly, hồ hoa súng của vùng ôn
đới...
Phía trong cùng là một vùng đất trống trồng toàn hoa cúc
trắng, mùa này đang là mùa của hoa cúc trắng. Một rừng hoa trắng đong
đưa theo gió, cảnh tượng đẹp mê hồn đó làm người ta quên cả hít thở,
bước đến gần hơn chút nữa còn có thể thấy được thấp thoáng giữa vườn hoa cúc trắng đó xen lẫn những bông hoa màu vàng, hình