
dù là giây phút ngay trước khi kết thúc
cuộc sống của mình, cũng chỉ muốn em sống tốt hơn, anh ấy là người tốt
nhất thế giới này, Vịnh Thanh, em không cần phải cố quên anh ấy.”
Sự việc trước mắt xảy ra quá bất ngờ, trong phòng bày tiệc rượu dấy lên
những tiếng xì xào bất ngờ, có nữ khách mời nhát gan còn hét lên thất
thanh. Bảo vệ hoảng hốt chạy xuống dưới lầu, thông báo cho cảnh sát,
đồng thời gọi luôn xe cấp cứu, nhưng mà mọi người đều biết rằng, xe cấp
cứu có đến cũng không tác dụng gì nữa, nhảy từ lầu mười tám xuống, tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Triệu Ngôn Từ có vẻ vẫn chưa
nắm bắt được tình hình trước mắt, đứng nguyên tại chỗ ngẩn người ra một
lúc lâu, mới mở to mắt ra nhìn Quan Vi Trần, rồi lại nhìn qua Long Vịnh
Thanh, có chút không chắc chắn, hỏi lại: “Lâm Quốc Đống tự sát rồi à?”
“Ông ta tự sát rồi.” Quan Vi Trần nghiêng đầu qua nhìn về phía lúc nãy Lâm
Quốc Đống nhảy xuống, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ âm u không ai
hiểu được, “Cuối cùng ông ấy cũng thua anh Ngôn Thuyết, cho nên người ta đã nói, đã là con người thì đừng làm việc gì trái với lương tâm.”
Long Vịnh Thanh nắm lấy vạt áo của Quan Vi Trần, từ từ trượt xuống ngồi trên mặt đất. Lần này cô không khóc, chỉ là liên tục ngẩng đầu nhìn bầu
trời, bầu trời tối hôm nay rất ảm đạm, rõ ràng không có một ngôi sao
nào, nhưng cô lại thấy được cả bầu trời sao nhấp nháy trên đó. Có lẽ
những vì sao này tồn tại trong ký ức của cô, giống như một buổi tối nào
đó, ở trên cây ngân hạnh trước cửa nhà cô, có một chàng thiếu niên cười
rạng rỡ nói với cô rằng, “Vịnh Thanh, đẹp quá, từ trước đến nay, tớ chưa bao giờ được ngắm một bầu trời sao đẹp đến vậy.”
Chỉ có điều,
bây giờ hồi tưởng lại, những ký ức đó bỗng nhiên trở nên nhạt nhòa,
trong bầu trời đầy sao đó, cô nhìn thấy tiểu quản gia của cô đang nhìn
cô, nói với cô rằng, Vịnh Thanh, nhắm mắt lại, đừng nhìn anh nữa, đừng
nhớ đến anh nữa.
Sau đó, anh mỉm cười, đôi mắt còn sáng hơn cả
những ngôi sao ở trên kia dần dần khép lại, biến mất cùng với bầu trời
đầy sao, mãi mãi biến mất trong ký ức của cô.
Gửi thanks Em không cần phải quên anh ấy, cũng giống như việc anh tuyệt đối sẽ không nói cho em biết anh yêu em đến nhường nào.
1.
Vụ án về Lâm Quốc Đống, người sáng lập khách sạn Tinh Hoa nhảy lầu tự tử,
làm thành phố K được một phen sục sôi. Những khách mời có mặt đều bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn, Long Vịnh Thanh, Quan Vi Trần, còn có cả
Triệu Ngôn Từ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện ra mối ân oán giữa họ và Lâm Quốc Đống, lật lại hồ
sơ bản án cũ của Triệu Ngôn Thuyết mấy năm về trước, một giai đoạn nghi
ngờ cái chết của Lâm Quốc Đống là do bị mưu sát, nhưng tất cả những
khách mời có mặt đều có thể làm chứng, khi Lâm Quốc Đống nhảy lầu, không có ai ở bên cạnh ông. Cho dù Long Vịnh Thanh là người đứng gần ông
nhất, lúc đó cũng phải cách ông ít nhất hai mét, căn bản không có khả
năng đẩy Lâm Quốc Đống xuống lầu. Là một bác sĩ tâm lý, Quan Vi Trần
cung cấp hồ sơ bệnh án của Lâm Quốc Đống, chứng minh ông bị trầm cảm
nặng, có khuynh hướng tự tử, hơn nữa cũng đã nhiều lần xảy ra hành vi
muốn tự sát. Cảnh sát lại liên hệ với những bác sĩ tâm thần trước đây
của Lâm Quốc Đống và cả những trung tâm chẩn đoán tâm lý mà ông từng đến khám, những lời làm chứng của các vị bác sĩ khác đã chứng minh cho
những lời nói của Quan Vi Trần, cuối cùng, vụ án nhảy lầu ồn ào đó đã
được cảnh sát kết luận là tự tử, tuyên bố chấm dứt điều tra vụ án.
Tất cả mọi người đều được thả về, khách sạn Tinh Hoa thay ông chủ mới, tiếp tục khai trương, con người vốn hay quên, e rằng không bao lâu nữa, chắc chắn không có người nào nhắc đến vụ án tự tử kỳ lạ này nữa.
Chỉ
có Long Vịnh Thanh là nhớ mãi không quên, có nhiều chi tiết cô thực sự
không hiểu lắm, ví dụ như, Quan Vi Trần rốt cuộc vì sao lại điều trị tâm lý cho Lâm Quốc Đống, còn cái ngày mà Lâm Quốc Đống nhảy lầu chính là
ngày khai trương của khách sạn, gia đình nhà họ Lâm và gia đình nhà họ
Triệu từ xưa đến nay đã như chó với mèo, tuyệt đối sẽ không mời Triệu
Ngôn Từ đến dự, Triệu Ngôn Từ tại sao lại tự nhiên chạy đến đó? Cô nhớ
rằng, khi Ngôn Từ vừa nhìn thấy cô, đã hỏi ngay Vi Trần: “Cậu gọi anh
đến làm gì? Cái gì mà bảo cô ấy xảy ra chuyện, không phải cô ấy đứng sờ
sờ ra đấy ư?” Là Quan Vi Trần gọi anh ấy đến? Vì sao lại như vậy?
Từ đồn cảnh sát đi ra, Long Vịnh Thanh đã từng hỏi Triệu Ngôn Từ, Triệu
Ngôn Từ mặc dù vẫn không thèm để ý đến cô, nhưng mà cuối cùng cũng quẳng lại cho cô một câu, “Là Quan Quan đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, bảo
cô xảy ra chuyện, tôi mới chạy đến đó. Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi
lo lắng cho cô, mà là muốn xem rốt cuộc cô bị gì, đến đó mới phát hiện
ra cô chẳng bị làm sao. Có điều, mà thôi, được tận mắt chứng kiến lão
già Lâm Quốc Đống khốn nạn kia nhảy lầu, mất công cũng đáng.”
“Ngôn Từ, em vẫn luôn nợ anh một lời xin lỗi, bây giờ cuối cùng em mới có thể lấy lại cân bằng để nói ra câu này. Xin lỗi, anh Ngôn Từ, em đã phản
bội lại lời