Snack's 1967
Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323392

Bình chọn: 9.00/10/339 lượt.

ết đi chơi chung nữa, mỗi lần trước khi đi chỉ gọi Triệu Ngôn Từ,

còn Triệu Ngôn Thuyết, sau cái đêm ngắm sao đó, bắt đầu cảm thấy thích

cây ngân hạnh trước nhà của Long Vịnh Thanh rồi.

“Tớ đúng là

không thích câu tôm hùm, cũng không thích tìm tổ chim, bắt bò cạp, nhưng tớ có thể ở đây đợi cậu, nhìn thấy sự vui vẻ của các cậu sau khi trở

về, tớ cũng thấy vui lây. Hơn nữa, trong cùng một thời gian, các cậu bắt được những thứ các cậu muốn, tớ thì đọc xong quyển sách tớ thích, như

vậy, cũng giống như chúng ta cùng chơi với nhau rất vui vẻ vậy.” Triệu

Ngôn Thuyết cầm trên tay quyển sách cô hoàn toàn đọc không hiểu, dựa vào cành cây cô đã chọn cho Ngôn Thuyết, cúi đầu nói với cô.

Mặc dù tác phong của ông cụ non hơi cứng nhắc, nhưng nghe thấy những lời nói này, Long Vịnh Thanh vẫn cảm nhận được sự ấm áp.

Sẽ có người ngồi ở trên cành cây mà cô đã chọn chờ đợi mình, người ta rõ

ràng không có ở bên cạnh, nhưng mình luôn nhớ đến lời người ta nói,

giống như người ta luôn đứng ở ngay sau lưng mình, cảm giác kỳ diệu này

làm cho Long Vịnh Thanh mấy lần đang cùng bắt cá với Triệu Ngôn Từ,

không nhịn được cười vang lên.

“Long Vịnh Thanh, cậu cười cái

quái gì thế? Đàn cá bị cậu dọa cho chạy hết trơn rồi kìa.” Triệu Ngôn Từ bắt hụt, chán nản hắt nước vào người Long Vịnh Thanh, “Cậu đền cá cho

tớ.”

“Tại vận may của cậu không tốt, dựa vào cái gì bắt tớ đền?” Long Vịnh Thanh làm cái mặt hề chọc Ngôn Từ, bất cần đứng đó.

Triệu Ngôn Từ bị dáng vẻ bất cần của cô chọc giận, nổi điên lên, ra sức hắt

nước lên người cô, cô cũng lấy hết sức hắt lại, cuối cùng mấy bạn nhỏ

xung quanh cũng không bắt cá nữa, tất cả đều tham gia vào trận chiến

dưới nước này. Chẳng mấy chốc nước bắn tung tóe, tiếng cười tràn ngập

bốn bề xung quanh, niềm vui đó người lớn chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được. Cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, chỉ cần Long Vịnh Thanh nhớ đến cảnh đó, đều mỉm cười vì cảm thấy rất vui.

“Long Vịnh Thanh, tớ

phát hiện ra chơi với cậu rất thích. Mặc dù cậu là một đứa con gái,

nhưng chẳng hề nhõng nhẽo, tớ thích cậu lắm, chúng ta nhất định phải trở thành bạn bè tốt của nhau.”

Khi quay trở về thôn, Triệu Ngôn Từ

vuốt đầu tóc ướt nhẹp, cực kì hào sảng khoác vai Long Vịnh Thanh. Long

Vịnh Thanh đương nhiên cũng không muốn tỏ ra yếu đuối, cũng giơ tay lên

khoác vai Ngôn Từ, sau đó cưòi nói: “Chúng ta là bạn tốt lâu rồi mà.”

“Cái này là cậu nói đấy nhé, tớ cảm thấy, làm bạn tốt thì phải làm cả đời, nếu không thì chán lắm.”

“Không thành vấn đề, vậy thì cứ làm bạn tốt cả đời đi.”

Hai người cứ như vậy thỏa thuận xong “Hiệp định bạn bè tốt”, thế là từ đó cả hai càng thân thiết hơn, cứ như hình với bóng.

Tất cả mọi việc vốn dĩ đang bình thường, sắp đến kì thi lên cấp, Triệu Ngôn Từ tự nhiên trở nên rầu rĩ. Mấy ngày liền không cùng Long Vịnh Thanh

lên núi xuống sông nữa, Long Vịnh Thanh cảm thấy rất khó hiểu. Một hôm

sau khi tan học, cô chặn Ngôn Từ lại, hỏi rõ ngọn nguồn mới biết, hóa ra mẹ Triệu cảm thấy nơi này không phù hợp vói việc học hành và sự trưởng

thành của hai anh em, sợ làm lỡ mất tương lai của con, quyết định học

hết học kì này sẽ đưa hai anh em về học cấp ba trong thành phố, đón ông

nội vào thành phố ở luôn.

“Ở đây tớ chơi còn chưa đã, chẳng muốn đi chút nào.” Triệu Ngôn Từ rầu rĩ nói.

Long Vịnh Thanh cũng không vui, khó khăn lắm mới có được hai người bạn ưng

ý, một người là đồng bọn tâm đầu ý hợp, có thể cùng cô lên núi xuống

sông; một ngưòi thì tôn trọng cô như một nữ sinh thực sự, biết kể chuyện cho cô nghe, dạy cô rất nhiều đạo lý. Hai người bạn quan trọng như vậy

bỗng nhiên chuyển đi, tháng ngày chắc chắn sẽ rất vô vị.

“Không đi không được à ?” Cô hỏi Triệu Ngôn Từ.

Triệu Ngôn Từ ngẩng đầu, hét ầm lên với Long Vịnh Thanh, “Không đi ư, cậu nói thì dễ lắm. Mà cũng tại cậu cả, khi không tự dưng dạy anh mình trèo cây làm gì? Cậu không biết mẹ mình lo lắng như thế nào cho anh mình đâu,

trước đây anh ấy bị ngã từ tầng hai xuống, phần đầu va chạm với mặt đất, suýt nữa chết rồi.”

Lần này Long Vịnh Thanh hoàn toàn bị hồ đồ

luôn rồi, quả thật cô không ngờ rằng hành động trả nợ người đơn thuần

này của cô lại có thể gây ra phong ba bão táp lớn như vậy, nhất thời

chẳng biết trả lời như thế nào, ngây ngô đứng đó rất lâu không buồn nhúc nhích, Triệu Ngôn Từ bỏ đi lúc nào, cô cũng chẳng hay.

Về đến

nhà, đứng ngoài cánh cửa chưa đóng, từ xa đã nhìn thấy Vịnh Lục đang

đứng trong vườn, hay tay chống nạnh, tức giận chờ đợi cô. Vừa nhìn thấy

cô, chỉ vào mũi cô mắng mỏ, “Long Vịnh Thanh, em bị chị hại thê thảm quá đi, chị có biết không hả? Anh Ngôn Từ sắp bị đưa về thành phố rồi,

trong lớp ai cũng thích anh ấy, mọi người đều nói suýt nữa chị giết chết anh trai anh ấy, cho nên anh ấy mới bị đưa về thành phố, bây giờ bọn

bạn em không thèm chơi với em nữa. Em thật sự không hiểu nổi, tại sao em lại có một người chị như vậy chứ? Học hành tệ hại đã đành, bây giờ còn

liên lụy đến em nữa...”

Long Vịnh Thanh cũng đang rầu rĩ chuyện

hai anh em gia đình nhà họ Triệu sắp chuyển đi, lại nghe thấy Vịnh