
ứt. Nhưng mà sau đó,
Long Vịnh Thanh ngày càng cảm thấy bức bối trong lòng, luôn cảm thấy như mắc nợ Triệu Ngôn Thuyết cái gì đó. Cảm giác mắc nợ này quá thực khó
chịu quá, thế là cô bắt đầu trăn trở xem nên làm thế nào mới trả được nợ này. Nếu như là người khác thì rất dễ giải quyết, cùng lắm thì giúp
người ta đánh nhau, chịu tội thay, ăn trộm quả đào gì đó là được rồi,
nhưng lần này là đứa trẻ có giáo dục tốt Triệu Ngôn Thuyết, cô quả thực
không biết phải bắt đầu như thế nào, trăn trở liền mấy ngày, cuối cùng
quyết định đi hỏi ý kiến của Triệu Ngôn Từ.
“Này, cậu có biết,
anh cậu thích cái gì không hả?” Hai người đang ở bên bờ sông, cởi giày,
thò chân trần xuống khua nước, nếu như thính thoảng ngừng chân, sẽ có
một đàn cá nhỏ xíu bơi đến vây quanh, gặm nhấm chân trần của họ, ngứa
ngứa sao đó, cảm giác rất kì điệu.
Triệu Ngôn Từ cúi đầu chăm chú nhìn đàn cá nhỏ xíu đang gặm chân của mình, vừa phấn chấn vừa cảm thấy
mới lạ cười to, “Ha ha ha, ngứa quá, mấy con cá nhỏ dễ thương quá... Hả? Cậu nói anh trai tớ à? Anh ấy thích đọc sách, thích cái gì gì... ở trên cây ngắm sao... Ái chà, tớ cũng không hiểu nữa, những thứ anh ấy thích
rất kì lạ...”
Triệu Ngôn Từ nói rồi cũng như không, chỉ số phiền
muộn của Long Vịnh Thanh không những không xuống thấp, ngược lại càng
lên cao, cao đến mức cô thực sự cảm thấy khó chịu. Cô đang chuẩn bị làm
gì đó, mua sách thì cô không có tiền, ở trên cây ngắm sao, cô đã có
cách.
Thế là, tối hôm đó, sau khi đợi ba mẹ Long và Vịnh Lục ngủ
say, cô lén lút ra khỏi nhà, lén vào nhà họ Triệu từ bức tường đằng sau, nằm bò trên cửa sổ phòng Triệu Ngôn Thuyết, nhẹ nhàng gõ vào tấm cửa
kính.
Triệu Ngôn Thuyết đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy tiếng
động ngoài cửa, liền kéo rèm ra, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Long
Vịnh Thanh đang dán vào cửa số, suýt nữa thì hét toáng lên, Long Vịnh
Thanh ở ngoài vội vàng đưa tay lên miệng ra hiệu “im lặng”, lúc này cậu
mới bình tĩnh lại, mở cửa sổ ra, thắc mắc hỏi: “Tối như vậy rồi, còn đến nhà tớ làm gì?”
“Đi theo tớ, tớ cho cậu xem cái này.” Long Vịnh
Thanh thì thào, sợ làm kinh động đến người nhà gia đình họ Triệu, sau đó ra hiệu cho Ngôn Thuyết “trèo qua cửa sổ”, đừng đi cửa chính, tránh
việc đánh thức người nhà.
“Xem cái gì ?” Triệu Ngôn Thuyết mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn làm theo lời cô, trèo cửa sổ ra.
“Thì thứ cậu thích đó. Nhanh lên một chút...” Long Vịnh Thanh ngoắc tay về
phía Ngôn Thuyết, bò qua tường một cách gọn lẹ, nhỏ giọng gọi, “Nhanh
lên, đừng chần chừ nữa, cẩn thận đừng đánh thức người nhà.”
Triệu Ngôn Thuyết chưa từng leo tường, cảm thấy hơi khó khăn, nhưng nhìn thấy Long Vịnh Thanh ngồi trên tường sốt ruột vẫy tay với mình, quả thật
thấy rất hiếu kỳ, “Là thứ mà cậu thích” sẽ là cái gì, thế là cắn răng,
trèo lên luôn.
Hai người trèo ra khỏi nhà họ Triệu một cách thuận lợi, Long Vịnh Thanh dẫn Ngôn Thuyết đến trước cổng nhà mình, chỉ vào
cây ngân hạnh trước cứa, đắc ý nói với Triệu Ngôn Thuyết: “Không phải
cậu thích ở trên cây ngắm sao à? Tớ đã thử hết tất cả các cây trong thôn rồi, chỉ có nằm trên cây ngân hạnh nhà tớ, mới có thế nhìn thấy những
ngôi sao đẹp nhất.”
Nửa đêm bị gọi ra khỏi nhà, Triệu Ngôn Thuyết vốn đã cảm thấy khó hiếu, nghe Long Vịnh Thanh lại nói như vậy càng
thấy khó hiếu: “Tớ thích ở trên cây ngắm sao? Tớ có phải khỉ đâu, tại
sao lại thích ở trên cây ngắm sao?”
“Là Ngôn Từ nói cho tớ biết
mà, nói cậu thích đọc sách, thích ở trên cây ngắm sao... Tớ không có
tiền mua sách, đành phải mời cậu ngắm sao vậy.” Long Vịnh Thanh thầm thì giải thích, nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ không hiếu của Triệu Ngôn Thuyết, tự nhiên thấy lo lắng, “Không phải Ngôn Từ lừa tớ đấy chứ? Để tìm được
một cây thích hợp để ngắm sao, tớ đã phải trèo lên hết tất cả các cây to trong thôn, mệt chết đi được?”
“Là Ngôn Từ nói à?” Triệu Ngôn
Thuyết cố gắng suy nghĩ một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên
tỉnh ngộ, sau đó cười “hắc hắc”, cười nghiêng cười ngả, cười thiếu điều
nằm lăn ra đất, “Ở trên cây ngắm sao... ha ha ha... Tớ biết Ngôn Từ nói
cái gì rồi...”
Thấy Ngôn Thuyết cười, đến lượt Long Vịnh Thanh
cảm thấy kỳ lạ; nhưng lại sợ cậu ấy cười to quá đánh thức người trong
nhà dậy, nên tiến về phía trước lấy tay bịt miệng Ngôn Thuyết lại, “Cậu
cười cái gì? Cậu mà cười nữa là đánh thức mẹ tớ dậy đấy nhé. Này, cậu có ý gì thế hà? Tớ thật lòng muốn trả nợ cậu thật mà “
“Trả nợ cho
tớ?” Triệu Ngôn Thuyết không cười nữa, kéo tay Long Vịnh Thanh ra, kỳ lạ nhìn cô, ánh mắt vẫn còn đang cười, sáng lấp lánh, “Cậu nói chuyện đánh nhau mấy hôm trước hả? Chuyện đó là do tớ không đúng, nhận lỗi với thầy giáo là điều nên làm, cậu đừng để tâm làm gì.”
“Nhưng rõ ràng là do tớ ra tay trước.” Long Vịnh Thanh thả Ngôn Thuyết ra, cậu ấy càng
nói như vậy, cô càng cảm thấy mắc nợ cậu ấy nhiều hơn.
“Nhưng mà
tớ là con trai, con trai thì phải luôn nhường nhịn con gái. Cho dù cậu
làm sai điều gì, xét cho cùng cậu vẫn là con gái, đáng lẽ tớ không nên
đánh nhau với cậu.” Nói xong, Triệu Ngôn Thuyết từ từ nở