
m cũng chẳng nói gì. Nhưng mà chị không yêu, người mà chị thích không phải là anh Ngôn Từ, chị lấy anh Ngôn Từ ra làm người thay
thế cho anh Triệu Ngôn Thuyết, chị lừa dối tất cả mọi người. Chị diễn
kịch giỏi thật đấy, giấu giếm cũng giỏi nữa, cho đến ba năm trước, mọi
người mới biết chị và anh Ngôn Thuyết yêu nhau từ năm mười lăm tuổi...”
“Em đừng nói nữa.” Long Vịnh Thanh đột nhiên thò tay từ trong chăn ra, nắm
chặt lấy cổ tay của Vịnh Lục, mắt vẫn nhắm, nhẹ giọng cầu xin, “Xin em,
Vịnh Lục, đừng nói nữa.”
Cô không muốn nhớ lại chuyện đã qua,
cũng không dám nhớ lại, những chuyện vui cũng như chuyện buồn, đã từng
bị cô chôn giấu vào tận sâu trong đáy lòng mình, cô cố làm mình trở
thành người vô tâm vô tư, theo đuổi các chàng trai, chẳng qua cũng là vì muốn gây tê cho trái tim đã quá đau đớn của cô. Thậm chỉ cô còn nông
cạn cho rằng, chỉ cần có người yêu cô, cô sẽ không còn đay dứt với quá
khứ, sẽ không nhớ bất cứ ai, bất kỳ việc gì, sau đó dần dần yêu một
người nào đó, vui vẻ hạnh phúc sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng
mà cuối cùng cô cũng không làm được, cô nhớ từng câu nói mà tiểu quản
gia của cô đã từng nói với cô, những việc đã làm cho cô, thích câu nói
mà tiểu quản gia thích trong quyển “Người tình”: Tình yêu đối với tôi,
không phải là va chạm xác thịt, không phải là thực phẩm ăn uống, mà là
niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡ trong cuộc sống đầy
mỏi mệt.
Lúc đó anh nói, tình yêu là ước mơ của anh, anh muốn
được ở bên cô, cô cũng đã từng nói với anh những lời như thế. Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau là, ước mơ của anh nhiều năm trước đã trở thành vĩnh hằng, mà ước mơ của cô sớm đã theo anh rơi xuống vực sâu, tan
thành mây khói.
Vịnh Lục nói không sai, cô và Triệu Ngôn Thuyết
quả thực yêu nhau từ lúc mười lăm tuổi. Lúc đó họ đang là học sinh lớp
tám, tình yêu đầu tiên đúng như tên gọi của nó, vào những năm ấy tuyệt
đối là điều cấm kỵ. Để không bị người lớn lấy làm ví dụ phản diện điển
hình, để tránh những trận đòn roi của mẹ Long, họ lén lút yêu nhau,
không cho ai biết. Nhưng trước khi hai người bắt đầu đến với nhau vẫn
còn có rất nhiều sự kiện cần phải sắp xếp lại cho hoàn chỉnh. Thế là
Long Vịnh Thanh mở mắt ra, quay đầu qua nhìn khuôn mặt của Vịnh Lục,
hỏi: “Vịnh Lục, em còn nhớ chuyện chúng ta hồi còn nhỏ không?”
Vịnh Lục không lên tiếng, quay đầu đi, nhìn vào màn đêm tối đen ngoài cửa sổ.
Long Vịnh Thanh biết, cô ấy cũng rất nhớ, đối với những năm tháng tuổi thơ
vui vẻ đó, Vịnh Lục cho dù luôn là một người ưu tú, tính cách kiêu căng, khắt khe cũng sẽ rất hoài niệm.
Rất nhiều nhân tố có thể ảnh
hướng đến cả cuộc đời con người, đại khái có thể chia ra làm hai loại
tiên thiên và hậu thiên. Sự ảnh hướng của tiên thiên, ví dụ, bẩm sinh đã tàn tật, sinh ra đời đã bị đi truyền một loại bệnh tật nào đó, điều này không cách nào thay đổi được, suốt cuộc đời sẽ bị ánh hưởng bởi nhân tố này; sự ảnh hưởng của hậu thiên, chỉ việc hình thành một thói quen
không tốt hoặc là gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, vân vân. Theo sự phân
loại như vậy, cuộc đời kỳ lạ của Long Vịnh Thanh e rằng có thể được phân vào loại số trời đã định phải tạo nghiệt như vậy rồi.
Nghe bà đỡ nói, ngày chào đời của Long Vịnh Thanh là một quá trình rất không bình
thường. Đó là ngày bảy tháng bảy âm lịch, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ
gặp nhau. Sáng sớm đã có mưa phùn, khi loài quạ bắt đầu bắc cầu Ô Thước, nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ sắp lên cầu gặp nhau, Long Vịnh Thanh
liền chui ra khỏi bụng mẹ Long, khóc ầm ĩ làm đàn quạ đang bắc cầu đó
bay tán loạn. Ngưu Lang và Chức Nữ đành phải đứng hai bên bờ sông ngóng
nhìn nhau, cuối cùng không được gặp mặt. Ngày đó mưa cũng oán thán mà rả rích suốt cả ngày trời.
Bà đỡ rất thích kể câu chuyện này. Mỗi
lần kể, trong khu vườn nhỏ của bà sẽ có một đám con nít vây quanh bà,
Long Vịnh Thanh bị đẩy ra vòng ngoài, vô tội và áy náy quệt nước mắt.
“Cháu có cố ý khóc vào lúc đó đâu, cùng lắm cháu sẽ lại bắc cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.”
Mỗi lần nói đến đây, bọn trẻ con trong thôn sẽ cười ầm lên, Vịnh Lục sẽ
chẳng thèm đoái hoài gì liền đả kích cô, “Vịnh Thanh, chị đừng ngốc nữa, môn khoa học tự nhiên cũng đã được học rồi, sông Ngân Hà nằm trên dải
Ngân Hà, là do các vì sao trên trời tạo thành, cách trái đất chúng ta xa như vậy, chị làm sao mà bắc cầu. Bà đỡ lừa chị mà chị cũng tin, đồ
ngốc.” Vịnh Lục là em sinh đôi với Vịnh Thanh, nghe nói chỉ chào đời sau Vịnh Thanh ba phút. Lúc chào đời, điềm đạm như trẻ sơ sinh, tóc vừa đen vừa dài, chỉ khóc tượng trưng vài tiếng, rồi nhìn mẹ Long nhoẻn miệng
cười. Mọi người đều nói những đứa bé biết cười sớm sẽ rất thông minh,
câu nói này không sai chút nào. Từ nhỏ Vịnh Lục đã thông minh hơn Vịnh
Thanh, thành tích học tập tốt, lại rất xinh đẹp, là cán bộ của lớp, so
với Long Vịnh Thanh suốt ngày đứng bét lớp thì đúng là khác hẳn một trời một vực.
Vịnh Thanh và Vịnh Lục học cấp một tại trường tiểu học
duy nhất của thôn, mỗi ngày đều đi vào đi ra cùng nhau, mặc dù quan hệ
giữa hai chị em kh