
khói.
1.
Long Vịnh Thanh có khả năng đặc biệt, có thể tự mình chỉnh sửa lại ký ức.
Một việc cực kì đau khổ nhưng xuất hiện trước mặt cô sẽ trở nên vui vẻ,
cô từng rất đắc ý vì việc này, nhưng tiểu quản gia của cô nói, “Đó chính là tự lừa dối mình, sự thật vẫn luôn là sự thật, cho dù có chỉnh sửa
như thế nào đi chăng nữa cũng không thế nào thay đổi được bản chất.”
Nhiều khi anh nói chuyện sẽ thường xuyên nghiêm mặt lại, rõ ràng mới có mười
mấy tuổi, nhưng lại cứ biến mình thành ông cụ non, ngũ quan tinh tế vùi
đầu vào từng giá sách cũ kĩ trong thư viện trở nên sinh động chân thực
biết bao.
“Không hiểu.” Cô nằm vật lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh,
trước mặt dựng một quyển sách tham khảo, sau quyển sách tham khảo đó là
một quyển truyện tranh, đó mới chính là thứ cô đang đọc. Cô ngẩng đầu
nhìn anh một lát, lại cúi đầu đọc truyện tranh, lắc đầu không quan tâm,
“Em không hiểu anh nói gì cả? Có thể nói gì đơn giản dễ hiểu hơn chút
nữa được không, ông cụ non?”
Anh cũng không bực mình, chỉ nhẹ
nhàng nhíu mày, đổi cách nói dễ hiểu hơn, “Sự thật giống như cơ thể của
em, mà những ký ức đã được chỉnh sửa giống như áo quần, trên người mặc
từng lớp quần áo, có thể một khoảng thời gian em sẽ không thể nhìn thấy
dáng vẻ thật sự của mình, nhưng em không thể cứ mặc quần áo suốt được,
khi tắm rửa phải làm thế nào?”
“Vậy thì em sẽ không tắm rửa.” Cô nghiến răng, không hiểu vì sao anh lại câu nệ việc này như vậy.”
“Không thể nào, Vịnh Thanh.” Anh dựa đầu vào giá sách gỗ, mấy hạt bụi nhỏ ở
tầng sách trên cao kia rơi xuống, trong ánh nắng đang chiếu rọi vào đây, vui vẻ nhảy nhót, “Cho dù em có chịu đựng được sự ngứa ngáy chất chồng
theo từng ngày, những người xung quanh cũng có một ngày sẽ không thể nào chịu nổi, bởi vì mùi hôi của em sẽ bay đến mỗi người, mọi người bởi vì
không chịu nổi nữa mà bỏ em ra đi. Cho nên, anh hy vọng em có thể nhớ
những gì chân thực xung quanh em, từng người, từng chuyện, bất kể là
chuyện tốt hay chuyện xấu, đừng nhắc đến khả năng đặc biệt gì gì đó nữa, cái kiểu suy nghĩ tự lừa dối bản thân đó hoàn toàn không phải chuyện
tốt đẹp gì.”
“Này, Triệu Ngôn Thuyết, khó khăn lắm em mới có được một chuyện đắc ý, anh làm em mất hết cả hứng.” Cô hết kiên nhẫn vứt
luôn quyển sách, tức giận đùng đùng liếc nhìn anh mấy cái.
Anh
vẫn luôn như vậy, luôn có trí tuệ; sống lý trí hơn bạn bè cùng tuổi, ngũ quan tinh tế; chỉ có điều giống ông cụ non, lâu lâu lại nghiêm mặt
giảng những đạo lý lớn lao nào đó, hoặc nếu như bị cô chọc tức đến chịu
không nổi, sẽ nhíu mày, tức giận điên người quở trách cô một thôi một
hồi.
Anh ấy tên là Triệu Ngôn Thuyết, một Ngôn Thuyết không thể
nào không nhắc đến được, một Ngôn Thuyết không cách nào có thể kể hết
được.
Long Vịnh Thanh nằm trên giường, nhớ lại những lời anh nói, không khỏi thấy bội phục sự nhìn xa trông rộng của anh. Có lẽ mười hai
năm trước, anh đã biết được ngày hôm nay của cô, mặc từng lớp quần áo,
sợ nhìn thấy bản thân mình. Rất nhiều năm qua cô sợ tắm rửa, rõ ràng là
ngứa chịu không nổi, nhưng vẫn kiên quyết chống cự, mùi hôi trên cơ thể
bay đến mọi người xung quanh, cuối cùng, đã có một người chịu đựng không nổi mà bỏ cô đi mất.
Trời nhá nhem tối, cô té ngã trên mặt đất,
bắt đầu khóc, mà Triệu Ngôn Từ chỉ đứng bên cạnh cô một lúc, quay người
lên xe rời đi.
Anh ấy nhất định rất hận cô.
Nhưng mà, cô
thà rằng bị tất cả mọi người trên thế giới này căm hận, cũng không muốn
tin rằng anh đã không còn ở trên thế gian này nữa, cho dù thế nào cũng
không muốn tin.
Vịnh Lục chưa về trường, cô ngồi trên đầu giường, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Long Vịnh Thanh, khóe mắt lại có một
giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống, tay đang bưng một cái bát rung lên
một cái, những lời nói châm biếm đã chuẩn bị sẵn, không cách nào nói ra
được.
Cô đúng là ghét Long Vịnh Thanh, nhưng không đồng nghĩa với việc cô thích nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Vịnh Thanh bây giờ. Mẹ Long nói đúng, nhất định kiếp trước giữa hai chị em họ có thù oán gì đó, nếu không, kiếp này cũng không ghét Vịnh Thanh đến như vậy. Bình
thường Vịnh Thanh vô tâm vô tư, điên dại yêu hết người này đến người
khác, nhìn đã thấy ghét, bây giờ nhìn bộ dạng sống cũng như chết của cô
còn đáng ghét hơn.
“Long Vịnh Thanh.” Vịnh Lục nhìn cô, để cái
bát trong tay lên chiếc kệ nhỏ đặt đầu giường, cô biết Vịnh Thanh đang
tỉnh, “Chị đừng có giả ngốc nữa đi, em đã cảnh cáo chị rồi, anh Ngôn Từ
không muốn gặp chị, chị còn cứ vác mặt đi gặp anh ấy. Giờ biến thành như thế này, đáng đời chị lắm.”
Long Vịnh Thanh vẫn nằm trên giường, không nói gì, cô thừa nhận, đúng là đáng đời cô, cô không có gì để thanh minh cả.
“Đương nhiên, chị cũng chẳng có tư cách gì để trách móc anh Ngôn Từ. Anh ấy
mất phong độ như vậy, chẳng phải đều do chị hại cả sao ?” Vịnh Lục nhắc
đến Triệu Ngôn Từ, hơi có chút xúc động, âm thanh được kéo cao lên mấy
nấc, “Em đúng là thích anh Triệu Ngôn Từ, việc này chẳng có gì phải giấu giếm cả, em cũng biết anh Ngôn Từ thích chị, nếu như chị thật lòng
thích anh ấy, e