XtGem Forum catalog
Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323424

Bình chọn: 9.00/10/342 lượt.



cô ôn tập.

Long Vịnh Thanh vốn đã không có hứng thú gì với chuyện học hành, trong lòng lại đang ôm một bầu tâm sự lớn như vậy, càng chẳng có tâm trí đâu mà học hành. Triệu Ngôn Thuyết được xem là một người cực kỳ có tính kiên nhẫn, giảng giải từng đề thi một, cho đến khi Long Vịnh Thanh gật đầu hiểu rồi mới thôi. Nhưng khi khoảng thời gian này ngày

càng kéo dài, mà thời gian thi lại càng ngày càng đến gần, Triệu Ngôn

Thuyết cũng chịu không nổi, bắt đầu thấy lo lắng.

“Long Vịnh

Thanh, cậu cứ như vậy là không được, thầy giáo muốn tớ giúp đỡ cậu, tớ

phải có trách nhiệm với cậu, ít nhất phải dạy lại hết cho cậu những kiến thức mà tớ biết.” Sau khi tan học, Triệu Ngôn Thuyết lẽo đẽo đuổi theo

sau Long Vịnh Thanh, đuổi theo đến tận sườn núi nhỏ. Long Vịnh Thanh nằm trên thảm cỏ nhìn trời, Ngôn Thuyết cũng nằm xuống, nhưng vẫn không

quên khuyên nhủ cô phải chăm chỉ học hành, “Long Vịnh Thanh, cậu có đang nghe tớ nói không đấy? Tớ sắp phải về thành phố lại rồi, đây là nhiệm

vụ cuối cùng mà thầy giáo giao cho tớ, tớ nhất định phải hoàn thành,

nhất định phải dạy cậu đến nơi đến chốn.”

Long Vịnh Thanh quay

đầu sang nhìn Ngôn Thuyết, nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo đó, bởi vì lo

lắng mà hơi ửng hồng, một cặp mắt vừa đen vừa sáng giống như bầu trời

đêm của thôn Long Sơn, trong veo không chút tì vết nào. Cô không khỏi

cảm thấy tò mò, hỏi Ngôn Thuyết: “Một người con ngoan trò giỏi, học hành chăm chỉ như cậu có bao giờ thấy buồn phiền không?”

Thực ra cô

muốn hiểu hơn một chút về tâm lý của Vịnh Lục, chuyện nghe trộm đêm hôm

đó cô muốn nói với Vịnh Lục không chỉ một lần, nhưng từ khi cô và Vịnh

Lục đánh nhau, cả hai đều không ai nói chuyện với ai, hơn nữa cho dù làm lành rồi, cô cũng không biết nói như thế nào, không chắc sau khi cho

Vịnh Lục biết chuyện, Vịnh Lục có chịu nổi cú sốc này hay không. Với

lại, nếu như đứa bé được nhặt về đó là cô, sau này cô phải xử sự với

Vịnh Lục ra sao? Làm sao ở tiếp trong ngôi nhà này nữa?

“Đương

nhiên là có buồn phiền chứ, ai cũng có buồn phiền cả.” Triệu Ngôn Thuyết cũng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mày hơi nhíu lại, “Chắc cậu gặp phải

chuyện buồn gì rồi hả? Có thể nói cho tớ nghe không? Biết đâu tớ lại

giúp được cậu?”

“Cậu không giúp được đâu” Long Vịnh Thanh ngẩng

đầu nhìn bầu trời, hôm qua vừa có một trận mưa nhỏ, bầu trời như vừa

được tắm gội, rất trong xanh, không một gợn mây, cô cũng rất muốn trong

lòng mình cũng trở nên thoáng đãng như không trung, cô bắt đầu thấy hối

hận vì sao hôm đó chạy đi tìm thức ăn. Nếu như không nghe thấy gì, không biết gì cả, cũng chẳng có nhiều phiền muộn như vậy rồi.

“Không

giúp được cậu, cũng có thể chia sẻ bớt những phiền muộn của cậu. Trong

sách nói, nếu nỗi buồn được chia sẻ với người khác, nỗi buồn sẽ chỉ còn

một nửa, cậu chắc chắn sẽ thấy nhẹ lòng hơn đấy.” Triệu Ngôn Thuyết bò

dậy từ thảm cỏ, chăm chú nhìn cô.

Bị ánh mắt chăm chú này dán vào mình, Long Vịnh Thanh cảm thấy sự bức bối trong lòng trỗi dậy, nếu như

không nói với ai, có lẽ chắc chắn cô sẽ chết mất vì bứt rứt. Thế là, cô

kể lại hết những lời của ba mẹ Long mà cô đã nghe trộm được, nói ra sự

phiền muộn và lo lắng của mình.

Triệu Ngôn Thuyết là một thính

giả giỏi. Sau khi chăm chú nghe cô nói xong, trên khuôn mặt đó hiện lên

nét suy nghĩ sâu xa không phù hợp với tuổi tác, nghiêm mặt hỏi Long Vịnh Thanh: “Bố mẹ Long đối xử với cậu tốt không?”

Bố mẹ Long quả

thực rất tốt với cô. Mặc dù mẹ Long rất nóng tính, luôn cầm roi đánh cô, nhưng đó là do cô sai, hơn nữa sau khi đánh, cô còn thấy mẹ Long âm

thầm khóc trộm, cô nghĩ mẹ Long chắc rất xót xa khi đánh cô. Ba Long thì khỏi phải nói, đồ ăn thức uống gì ngon đều để dành cho cô và Vịnh Lục.

Có lần nửa đêm cô sốt cao, ba Long chẳng thèm thay quần áo, ôm cô chạy

mấy kilômét tìm bác sĩ.

Cô suy nghĩ một lúc, ra sức gật đầu, “Tốt, ba mẹ đối xử với tớ rất tốt.”

“Thế họ có tốt với Vịnh Lục không?”

“Tốt.”

“Có phải vì chuyện đó mà tình cảm hai chị em bị thay đổi không?”

“Không phải, hai chị em nhà tớ cãi nhau từ khi mới biết nói.”

“Thế ba mẹ Long có phải vì một đứa không phải là con đẻ, mà đối xử với các cậu không tốt không?”

“Lúc nãy không phải nói rồi à? Ba mẹ đối xử với tớ và Vịnh Lục như nhau.”

“Quan hệ giữa cậu và Vịnh Lục có tốt hơn không khi hai người không phải là chị em ruột?”

“Chắc không có khả năng đó.”

“Như vậy thì có phải là chị em ruột hay không có liên quan gì đâu? Cậu đang phiền muộn cái gì nữa?”

“Tớ phiền muộn việc...”

Lúc này Long Vịnh Thanh không trả lời được, cô quay đầu nhìn khuôn mặt đang rất nghiêm túc của ông cụ non, cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện ra Ngôn Thuyết nói cũng có lý, tất cả mọi phiền muộn đều do cô tự tưởng tượng

ra, bao nhiêu năm trước khi xảy ra chuyện này, giữa cô và Vịnh Lục đã có một người là được nhặt về từ thùng rác, nhiều năm nay đều trôi qua như

vậy, cuộc sống của cô chẳng thiếu thốn thứ gì. Chỉ có một điều bây giờ

khác ngày xưa là, bí mật này vô tình bị cô nghe thấy, chỉ khác nhau giữa việc cô biết và không biết, cuộc sống của cô, tất cả mọi thứ