Teya Salat
Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 10.00/10/344 lượt.

như thế làm cho cô yên tâm phần nào, nhưng cũng

không phải là đã hoàn toàn quét sạch những phiền muộn trong lòng cô. Cảm giác đó như bị mắc xương cá, cô nuốt chửng một miếng cơm lớn, miếng cơm lớn đó sẽ đẩy một nửa miếng xương cá xuống, nhưng đoạn xương cá nhỏ đâm vào thịt thì không đẩy đi được. Mà miếng xương cá nhỏ đó, ở trong họng

nằm ở vị trí không nhìn thấy được, bác sĩ dùng dụng cụ để gắp ra nhưng

không tìm ra vị trí, chỉ có cô mới cảm nhận được, khạc không ra mà nuốt

thì không xuống, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống nhưng thật sự làm

người ta thấy lo lắng.

Cô không muốn rời khỏi gia đình này, cũng

không muốn Vịnh Lục ra đi, sự mâu thuẫn đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô,

nhiều lúc làm cho cô lo lắng không yên. Những lúc như vậy, cô chỉ biết

tìm Triệu Ngôn Thuyết than thở, bởi vì đó là người duy nhất biết được bí mật của cô.

Triệu Ngôn Thuyết lần nào cũng kiên nhẫn ngồi nói

chuyện với cô, cho đến khi cô cảm thấy vui vẻ trở lại mới thôi, dần dần

cô bắt đầu ỷ lại vào Ngôn Thuyết. Nhưng mùa hè đến rồi, cũng vì thế mà

cô càng ngày càng thấy sợ, cô sợ, nếu như Triệu Ngôn Thuyết đi rồi,

những chuyện phiền muộn biết chia sẻ cho ai đây, chắc chắn là không thể

nói với Vịnh Lục, còn cái bọn bạn đen đúa như khỉ trong thôn thì chẳng

có đứa nào đáng tin cậy.

Mỗi ngày cô đều nghĩ cách để giữ hai anh em nhà họ Triệu lại, đúng lúc cô đang nghĩ mãi không ra, thì Quan Quan

xuất hiện trước mặt cô hệt như một thiên sứ.

Đó là ngày chủ nhật

đầu tiên của kỳ nghỉ hè, ba mẹ Long dậy dọn dẹp, làm vệ sinh từ sớm, còn ra lệnh cho Long Vịnh Thanh phải thay cái bộ quần áo cũn cỡn cô hay mặc đi, mặc một bộ váy sạch sẽ vào, hơn nữa cả ngày không được đi đâu, bởi

vì hôm nay có một người khách rất quan trọng đến đây.

Long Vịnh

Thanh rất không vui, rầu rĩ thay váy áo, định đi nói cho Triệu Ngôn

Thuyết biết hôm nay cô không thể đi vào huyện mua sách với cậu ấy được,

nhưng vừa đến nhà họ Triệu, Triệu Ngôn Thuyết lại nói, hôm nay nhà cậu

ấy cũng có khách, cậu ấy và Ngôn Từ cũng bị bắt ở nhà.

Lúc này

mới biết, chú Chu, người khách sắp đến đây là khách của cả hai gia đình. Để đón người chú này, bận tối mắt tối mũi như ba Triệu cũng phải sắp

xếp thời gian để về quê một chuyến.

Mấy năm trước Long Vịnh Thanh có nghe bà đỡ kể, ba mẹ Long và ba Triệu có một người bạn họ Quan, đều

lớn lên ở thôn Long Sơn này, là những người bạn chơi với nhau rất thân

thiết. Bố mẹ chú Quan mất sớm, năm mười tám tuổi đã phải theo người ta

đi làm thuê ở thành phố S, sau đó còn qua nước Anh. Tiếp đó ba Triệu

mang theo bí quyết làm rượu của gia đình lên thành phố buôn bán, còn ba

mẹ Long kết hôn, sinh con đẻ cái, họ xa nhau từ đó. Ba Triệu lâu lâu ghé về thăm ông nội của gia đình nhà họ Triệu, còn có thể gặp nhau. Chỉ có

chú Quan, đếm trên đầu ngón tay, có lẽ đã hơn mười năm chưa về thôn này

rồi.

Cứ như thế trong tiếng cười khi nghĩ về chuyện cũ của ba mẹ

Long và ba mẹ Triệu, bốn đứa con lớn ngang nhau của hai nhà xếp thành

một hàng, đứng chờ trong khu vườn nhỏ của nhà ba mẹ Long. Đến trưa, bên

ngoài vẳng đến tiếng còi của xe ô tô, ba Triệu đét vào đùi một cái, nói

lớn: “Đến rồi, đến rồi kìa”, người lớn vội vàng chạy ra ngoài, tiếp theo đó bốn đứa trẻ đứng trong vườn đều nghe thấy tiếng cười nói trêu đùa

của người lớn.

“Bàn tính, lâu quá không gặp, sao ông mãi mà chẳng già đi chút nào thế hả...?

“Nắp rượu, ông phát tướng hơn nhiều rồi đấy, nhìn cái bụng kìa...”

“Thì tôi bán rượu mà lại, bán rượu thì phải uống rượu, uống nhiều rượu thì phải thành cái bộ dạng này chứ?”

“Em Long này, em cưới anh Long thật à, đau lòng quá, ngày xưa tôi theo đuổi em trước đấy nhé, sao lại đối xử với tôi như thế hả?”

“Thôi đi,

không phải ông cũng đã cưới người đẹp Nhật Bản, sinh con đẻ cái rồi hay

sao? Nói thiệt nha, mấy năm rồi không gặp, ông vẫn cứ không đứng đắn như thế chứ. Ủa? Hai đứa này là con nhà ông đây hả? Sao không thấy người

đẹp Nhật Bản của ông đâu cả?”

...

Bốn đứa trẻ con đứng

trong vườn nghe người lớn gọi biệt hiệu hồi nhỏ của nhau, cậu nhìn tớ,

tớ nhìn cậu, không nhịn được bật cười ha hả.

“Hóa ra ba Triệu được gọi là Nắp rượu.” Long Vịnh Thanh lấy tay bụm miệng cười nghiêng cười ngả.

“Cái biệt hiệu này chẳng có một chút trình độ kĩ thuật nào cả.” Triệu Ngôn Từ bĩu môi chê bai.

“Đặt biệt hiệu mà cũng cần phải có trình độ kĩ thuật à?” Vịnh Lục hiếu kì

hỏi Triệu Ngôn Từ, gần đây chẳng hiểu tại sao, hầu như quên mất chuyện

thi chuyển cấp, quên mất Triệu Ngôn Từ đã làm ảnh hưởng việc thi cử của

cô, ngày càng thích nói chuyện với Triệu Ngôn Từ, “Anh có biệt hiệu gì

không?”

“Không có, ở trường học trước đây, các bạn trong lớp đều

gọi tớ là đại ca, không ai dám đặt biệt hiệu cho tớ.” Nhắc đến những

ngày tháng đó, khuôn mặt của Triệu Ngôn Từ hiện lên vẻ kiêu hãnh.

Long Vịnh Thanh đứng bên cạnh chơi xỏ Triệu Ngôn Từ, “Ba Triệu là Nắp rượu, thì phải gọi cậu là Thùng rượu.”

“Ê, Long Vịnh Thanh, cậu chán sống rồi hả? Đừng tưởng là cậu và tớ chơi thân với nhau là tớ sẽ không dám đánh cậu đấy.”

Triệu Ngôn Từ hét lên rồi gi