
, còn
có tác dụng hơn cả linh đan.
Sau này lớn lên, Long Vịnh Thanh đã
từng hỏi Quan Vi Trần, rõ ràng anh biết mình bị lợi dụng, tại sao vẫn
vâng lời cô, Quan Vi Trần mỉm cười, vò tóc cô, trả lời: “Chị biết không? Lúc em còn bé thường bị người khác từ chối. Trong trường ở Nhật Bản,
các thầy cô giáo biết mẹ em bị bệnh tim bẩm sinh, tim mạch của em cũng
không tốt, thường xuyên dặn dò các bạn phải cẩn thận khi chơi với em,
cho nên đa số các bạn đều không chịu chơi với em. Mỗi lần chia nhóm nhỏ
để hoạt động, cô giáo thường hỏi, ai muốn cùng nhóm với Shigetsu Vi
Trần? À, mẹ em họ Shigetsu, ở Nhật Bản em đều mang họ mẹ. Mỗi lần đến
lúc ấy, trong lớp học im lặng như tờ, cái sự im lặng đó đáng sợ lắm, nó
thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của em, đè em không thở được. Lúc
đó em thường nghĩ, nếu như có ai là người đầu tiên đứng dậy phá vỡ im
lặng ấy, em sẽ rất cảm kích cậu ấy (cô ấy), tình nguyện nhảy vào nước
sôi lửa bỏng vì cậu ấy (cô ấy).”
Long Vịnh Thanh cười khổ, từ
trước đến nay, lần đầu tiên cảm thấy nhục nhã hết sức vì những chuyện
ngu xuẩn mà mình đã từng gây ra.
4.
Mùa hè đó trôi qua
đương nhiên rất vui vẻ và mãn nguyện. Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ
xưng vương trong thôn suốt cả một mùa hè. Tất cả trẻ con trong thôn, cho dù nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn, gặp hai người đều phải gọi là chị Vịnh
Thanh, anh Ngôn Từ, đi trên đường, thông thường đều có người tháp tùng,
rất oai phong.
Còn Quan Quan lần đầu tiên nghỉ hè ở đây, gần như
trở thành vật sở hữu riêng của Long Vịnh Thanh, không chỉ là bởi vì cô
phát hiện ra tác dụng kì diệu của Quan Quan, nguyên nhân quan trọng là,
trẻ con trong thôn chẳng ai muốn chơi với Quan Quan. Thứ nhất, Quan Quan mang trong người dòng máu Nhật Bản, chúng nó lớn lên trong những câu
chuyện kể về kháng chiến chống Nhật do ông bà kể, có cái nhìn thù dịch
với người Nhật Bản từ trong máu, luôn cảm thấy đó là kẻ thù, vì vậy mỗi
lần gặp Quan Quan, đều gọi cậu ấy là thằng quỷ nhỏ, ăn hiếp cậu ấy, cướp đồ chơi của cậu ấy. Hơn nữa, người lớn trong thôn, bao gồm cả bà đỡ đều đặc biệt thích Quan Quan, thường xuyên cho cậu đồ ăn, đồ chơi, làm cho
mấy đứa trẻ khác thấy ghen ghét, càng không thèm để ý đến cậu nữa. Càng
như vậy, Long Vịnh Thanh càng cảm thấy có nghĩa vụ phải dẫn dắt Quan
Quan, bảo vệ Quan Quan, xét cho cùng, Tiểu Vi Trần bé nhỏ đã nhiều lần
làm bia đỡ đạn cho cô, không có công lao gì nhưng cũng đã rất vất vả.
Tình trạng này kéo dài được hai mùa hè, cho đến khi Vịnh Thanh, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ lên lớp tám.
Bởi vì trường cấp hai ở trên huyện, cách thôn Long Sơn cũng không xa lắm,
nhưng để tiết kiệm thời gian đi đường, các ông bố bà mẹ đều mua xe đạp
cho các con đi. Được đi xe đạp mới vui lắm, nhưng chẳng bao lâu sau Long Vịnh Thanh vui không nổi nữa, bởi vì cô đạp xe không mấy đàng hoàng,
thường xuyên thích đua xe với Triệu Ngôn Từ, khó tránh khỏi va vấp vào
chỗ này chỗ nọ, một chiếc xe đạp lành lặn, mới đạp được một học kì đã
chỗ méo chỗ móp, trên người cũng đầy vết thương. Sau khi học kỳ thứ hai
bắt đầu, mẹ Long không cho phép Long Vịnh Thanh đạp xe nữa, bắt Vịnh Lục chở cô đi học.
“Không được, chở chị, tốc độ đạp của con chắc
chắn là chậm lại, trễ học thì sao?” Vịnh Lục kiên quyết không chịu, đến
cả mẹ Long cũng không biết làm thế nào.
Hết cách, cô đành phải
chạy qua nhà họ Triệu, muốn nhờ Triệu Ngôn Từ hoặc Triệu Ngôn Thuyết chở đi, đến nhà họ Triệu mới phát hiện, Triệu Ngôn Từ đang gặp phải một vấn đề như cô, cũng đang cãi nhau ầm ĩ ở trong nhà.
“Con không muốn
anh chở con đâu, hai đứa con trai đạp cùng một chiếc xe nhìn ghê chết,
tụi con đã mười bốn tuổi rồi.” Triệu Ngôn Từ vớ lấy cặp sách, ngồi ăn vạ trên nền nhà, sống chết cũng không muốn ngồi sau xe của Triệu Ngôn
Thuyết.
Triệu Ngôn Thuyết đứng bên cạnh chờ, có lẽ sợ bị trễ học, nhìn có vẻ lo lắng sốt ruột, “Nếu không em chở anh đi, anh thì sao cũng được.”
“Vậy cũng không được.” Triệu Ngôn Từ vẫn ngồi trên nền nhà, khó hầu hạ giống lão Phật gia vậy.
“Vậy con muốn thế nào hả? Cậu ấm của tôi?” Mẹ Triệu cũng sốt ruột, “Cho dù
bây giờ đi mua cũng không kịp, con đi tạm một ngày cũng không được ư?”
“Không được là không được, con thà đi bộ, cũng không muốn làm chuyện mất mặt
như vậy.” Triệu Ngôn Từ cầm cặp sách, đứng dậy phủi mông định đi.
Đúng lúc này thì mẹ Long cũng vừa tới, đi qua bàn bạc với mẹ Triệu, “Tôi
thấy thế này, không bằng để Ngôn Thuyết chở Vịnh Lục, Ngôn Từ chở Vịnh
Thanh bằng chiếc xe đạp của Vịnh Lục, con trai chở con gái chắc không
mệt lắm đâu.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cách này hay quá, chở con gái
trông oai hơn một tí.” Triệu Ngôn Từ nghe thấy đề nghị này, rất hưng
phấn, nhảy lên vỗ tay hoan hô.
Long Vịnh Thanh không có ý kiến, ai chở cô cũng thế, chỉ cần đến trường là được.
Triệu Ngôn Thuyết thấy Ngôn Từ phấn khích, lại nhìn qua thấy Long Vịnh Thanh gật đầu, im lặng không nói gì.
Nhưng mẹ Triệu lại có ý kiến, chỉ vào Ngôn Từ và Vịnh Thanh nói lớn, “Hai đứa này đạp một chiếc xe, có mà phá cho long trời lở đất? Phải tách ra mới
được, để