
Ngôn Từ chở Vịnh Lục, Vịnh Lục ngoan hiền hơn, có ý chí phấn
đấu, có lẽ trông coi được Ngôn Từ.”
“Chị nói đúng rồi.” Mẹ Long suy nghĩ một lúc, cảm thấy mẹ Triệu nói rất có lý.
“Hả? Sao lại là Vịnh Lục, vậy chẳng vui chút nào.”
Triệu Ngôn Từ lại không vui, nhưng Long Vịnh Thanh sợ bị trễ học, đã nhảy lên ngồi sau xe của Triệu Ngôn Thuyết, giục Triệu Ngôn Thuyết mau đi đi,
cậu không biết làm cách nào, đành phải đi tìm Vịnh Lục.
Từ trước
đến nay Vịnh Lục không thích người khác động vào đồ đạc của mình, mẹ
Long cứ tưởng chắc Vịnh Lục sẽ không vui, nhưng không ngờ, Triệu Ngôn Từ vừa nói ra ý định, cô liền gật đầu đồng ý, thẳng thắn đến ngạc nhiên.
Cứ như thế, sự kết hợp được mặc định, mà sự kết hợp này, kéo dài cho đến khi tốt nghiệp cấp hai.
Rất lâu sau này, Long Vịnh Thanh cảm thấy may mắn, vì ngày đó tại sao lại
muốn đến trường sớm, chưa gì đã nhảy lên ngồi sau xe của Triệu Ngôn
Thuyết. Bởi vì nếu như ngày ấy không có sự chọn lựa vô ý đó, có lẽ sẽ
không có nhiều cơ hội cho cô và Ngôn Thuyết ở bên nhau, càng không thể
nào có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cô được. Thực ra cô không muốn làm gì cả, chỉ là muốn gọi tên người ấy mà thôi, gọi
lần này đến lần khác, nghe thấy tiếng người ấy trả lời ở phía trước, sẽ
cảm thấy trái tim mình tràn đầy, giống như những hạt lúa mạch mùa thu,
cả đời này chẳng có gì tiếc nuối nữa. Chỉ cần có một làn gió thổi đến là đã có thể hân hoan nhảy nhót, đợi chờ người đến thu hoạch về nhà, cẩn
thận cất vào kho lương thực.
1.
Mùa hè năm
lớp tám đó, khi Quan Quan được chú bảo mẫu đưa đến nhà cô, Long Vịnh
Thanh giật mình, mới nửa năm không gặp mà Quan Quan cao lên rất nhiều,
những nét đáng yêu của trẻ con dần biến mất, thay vào đó là nét thanh
xuân ưu tư của chàng trai đang bước vào tuổi dậy thì, nét thanh xuân ưu
tư đó có thể làm tim người ta đập thình thịch, cô mới chỉ thấy vẻ mặt đó ở trên khuôn mặt của Triệu Ngôn Thuyết, nét thanh xuân ưu tư đó có thể
chỉ xuất hiện ở những chàng trai có nhiều tâm sự trong lòng. Nhưng nếu
là nét thanh xuân đó ở trên người của Triệu Ngôn Từ thì lại là màu đỏ,
đỏ au, tràn trề nhiệt huyết, những lúc Long Vịnh Thanh giúp Ngôn Từ ôm
quần áo, nhìn cậu dẫn đám bạn hay quậy phá trong trường đánh nhau với đủ loại người đi đường, đều không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không biết Ngôn Từ
lấy đâu ra nhiều tinh lực dồi dào như thế.
Dáng người của Quan
Quan cũng cao hơn nhiều, tiếng Hoa cũng tiến bộ không ít, xem ra lúc ở
Nhật đã đầu tư nhiều thời gian học tiếng Hoa, nhưng nói cho cùng Quan
Quan vẫn là một cậu bé mười hai tuổi, vừa gặp đã dính lấy Long Vịnh
Thanh, “Chị Vịnh Thanh, em mang quà cho chị này, vào mùa xuân, em hứng
lấy những cánh hoa anh đào trên cây bị gió thổi xuống, nhờ mẹ cất vào
trong bùa hộ mệnh, đây là truyền thuyết của quê hương mẹ em, tương
truyền rằng khi hoa anh đào rơi nhiều như bông tuyết, những cánh hoa anh đào rơi xuống đó có thể phù hộ người con gái được bình an suốt đời.”
“Hoa đào rơi nhiều như bông tuyết...” Long Vịnh Thanh nhận lấy bùa hộ mệnh,
trên đó được thêu hoa anh đào và nhiều ký tự mà cô không hiểu, cô mỉm
cười vui vẻ với Quan Quan, “Cánh hoa bay đầy trời, chắc chắn rất đẹp, có thời gian chị nhất định sẽ đến quê hương của mẹ em xem thử mới được.”
Nghe Long Vịnh Thanh nói như vậy, Quan Quan phấn khích đến đỏ cả mặt, liên tục gật đầu.
Sự có mặt của Quan Quan làm mẹ Long lại bận rộn một thời gian. Mẹ Long
thương yêu Quan Quan như con ruột, thay đổi món ăn liên tục cho Tiểu Vi
Trần.
Vịnh Lục từ trước đến nay đều lạnh lùng, lại kiêu kì, luôn
tỏ thái độ hờ hững với Quan Quan, nhưng từ trước đến nay cũng không hề
cảm thấy phiền phức khi có sự hiện diện của Quan Quan, ít nhất mẹ Long
lại có thêm đối tượng mà quan tâm, không suốt ngày càm ràm cô nữa.
Hai ba năm gần đây đều chung sống bình thường như thế. Bỗng nhiên có một
hôm, cô chủ động chạy đến bên Long Vịnh Thanh nói về chuyện Quan Quan,
“Vịnh Thanh, chị có thấy Quan Quan còn biết nói dối hơn chị không?”
“Sao lại như vậy được? Quan Quan biết nói dối hơn chị sao?” Long Vịnh Thanh
kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cảm thấy lời nói của mình hơi chối tai, vội vàng đính chính: “Quan Quan nói dối lúc nào? Đương nhiên là chị cũng
không biết nói dối.”
Cô nói những lời này ra đương nhiên là cũng
cảm thấy chột dạ. Khoan hãy bàn đến bản thân cô chính là một người nói
dối không biết ngượng mồm, nói dối bình thường như chuyện ăn cơm mỗi
ngày, chủ yếu là, cô không chỉ một lần dạy Quan Quan nói dối để che đậy
tội lỗi cho mình, mà cũng không phải, cũng không thể gọi là nói dối,
cùng lắm cũng chỉ gọi là làm nũng, cô cũng lương thiện lắm chứ, không
thể làm hại trẻ em được.
“Nói chung mỗi lần mẹ mình nấu đùi gà gì đó, Quan Quan đều bảo rất ngon, nhưng khi mẹ Long vừa đi, Quan Quan
quay người qua nhổ đi, hoặc cho bọn chó hoang ngoài cửa ăn.” Vịnh Lục
lạnh lùng nhíu mày, giọng điệu có vẻ không có thiện chí, “Hơn nữa chị
biết tại sao bây giờ không có ai dám bắt nạt Quan Quan, còn tìm cậu ấy
chơi chung không? Bởi vì bây giờ có anh Ngôn Từ bảo kê c