
ho Quan Quan,
cũng không biết cậu ấy dùng cách gì để lấy lòng anh Ngôn Từ vậy không
biết? Anh Ngôn Từ bây giờ đối xử với Quan Quan còn tốt hơn cả em nữa.”
Long Vịnh Thanh không nói gì, bởi vì cô thực sự không biết trong lời nói của Vịnh Lục, Quan Quan có gì không đúng. Nói dối mẹ Long nấu ăn ngon, cũng chỉ vì muốn làm cho mẹ Long vui, là biểu hiện của sự hiếu thuận, còn
nữa, Triệu Ngôn Từ thích Quan Quan có gì không đúng ư? Quan Quan vừa
thông minh vừa hiểu chuyện, chẳng lẽ không xứng được mọi người yêu
thích?
Chẳng lẽ, cô ấy ghen?
Thế là cô tò mò nhảy sang, thì thầm hỏi Vịnh Lục, “Vịnh Lục, chẳng nhẽ em thích Triệu Ngôn Từ à?”
“Long Vịnh Thanh.” Vịnh Lục tức giận đẩy cô một cái, mặt đỏ đến tận mang tai, “Chị đừng nghĩ rằng đứa con gái nào cũng mất mặt như chị, cả ngày chỉ
nghĩ đến những chuyện tầm bậy.”
Long Vịnh Thanh bị đẩy cho lảo
đảo, nhưng lại không giận, ngược lại cười “hắc hắc”, bởi vì cô phát hiện một bí mật, Vịnh Lục thích Triệu Ngôn Từ.
Sau khi phát hiện ra
bí mật này, mấy lần cô muốn tác hợp cho Vịnh Lục và Triệu Ngôn Từ, nhưng lại hơi cảm thấy ngại ngùng, xét cho cùng đó là chuyện của mấy bà mối,
cô chẳng muốn làm bà mối chút nào.
Thế rồi, cô đem chuyện này kể cho Triệu Ngôn Thuyết nghe.
“Nếu như Long Vịnh Thanh và Ngôn Từ đến được với nhau, cũng rất tốt đấy
chứ.” Bây giờ đang là nửa đêm, Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Thuyết đang ngồi trên cây ngân hạnh trước nhà cô, ngắm sao nói chuyện phiếm.
Đây không phải là lần đầu tiên nữa, từ lần cô âm thầm đưa Triệu Ngôn Thuyết đến đây leo cây ngắm sao lần đó, Ngôn Thuyết hình như nghiện luôn việc
nửa đêm lén lút trốn ra cùng cô leo lên cây ngắm sao, hầu như mỗi ngày
đều trốn ra, sau đó quăng viên sỏi vào trong vườn gia đình nhà họ Long.
Long Vịnh Thanh nghe thấy tiếng của viên sỏi, biết là Ngôn Thuyết đã
đến, liền dậy thay quần áo, lần mò leo tường ra ngoài, tập hợp với Ngôn
Thuyết, việc làm mạo hiểm như thế này rất kích thích. Mỗi lần gặp gỡ
thành công, Long Vịnh Thanh kích động đến nỗi đỏ hết cả mặt, Triệu Ngôn
Thuyết ngồi bên cạnh nhéo khuôn mặt cô, cười nói cô giống như con tôm
hùm vừa mới được luộc chín.
Long Vịnh Thanh biết, tôm hùm là món
ăn Ngôn Thuyết thích nhất, cho nên mỗi lần bị nói như vậy, cô không hề
thấy giận, mà cảm thấy rất vui.
Đương nhiên, một cô gái mười bốn
tuổi như cô không hề hiểu rằng tại sao mình lại có trạng thái tâm lý kỳ
cục như vậy, mà càng không hiểu hơn nữa là, mỗi lần kề vai sát cánh cùng Triệu Ngôn Từ, cô không hề có cảm giác gì, tại sao Triệu Ngôn Thuyết
chỉ nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô, cô lại cảm thấy tim mình vô cớ đập
nhanh, mặt mũi đỏ hết cả lên. Hơn nữa, cô ngày càng thích tìm Triệu Ngôn Thuyết nói chuyện, hầu như có bí mật gì cũng đều kể cho người ấy nghe.
“Cậu muốn Ngôn Từ và Vịnh Lục đến với nhau?” Triệu Ngôn Thuyết nghe Long
Vịnh Thanh huyên thuyên xong, nhìn cô một lúc, đôi mắt đen sáng ngời đó ở trong đêm tối, còn lấp lánh hơn cả những ngôi sao trên bầu trời kia.
“Họ đến với nhau có gì không tốt đâu?” Long Vịnh Thanh thắc mắc Ngôn Thuyết tại sao lại hỏi như vậy: “Ngôn Từ suốt ngày đánh nhau, Vịnh Lục nếu như có thể ở bên cạnh cậu ấy, quản lý cậu ấy luôn.”
“Hóa ra là cậu
nghĩ như vậy.” Triệu Ngôn Thuyết nằm trên cành cây, đầu gối lên tay,
ngửa mặt ngắm sao, có chút suy tư, nói: “Có điều, cậu đừng đi lo chuyện
này nữa.”
“Vì sao? Hai người đó, một người là bạn tốt của tớ, một người là em gái...” Nói đến đây cô bỗng ngừng lại, buồn rầu sửa lại,
“Được rồi, cho dù không phải là em ruột, cũng là lớn lên với nhau, tớ
không lo thì ai lo?”
“Hóa ra cậu không biết Triệu Ngôn Từ thích
ai thật à?” Cậu ấy gối đầu trên tay, quay qua nhìn cô, “Mà thôi, nói
chung cậu đừng đi nói với hai người đó.”
Long Vịnh Thanh luôn
biết suy nghĩ của Triệu Ngôn Thuyết khác với đẳng cấp của cô, ví dụ, làm gì Ngôn Thuyết cũng giành được vị trí thứ nhất, đạo lý gì cũng hiểu,
còn thường xuyên nghiêm mặt lên lớp với cô, “Không tự làm bài tập được
sao? Thầy giáo cho bài tập là để củng cố lại kiến thức đã học trong
ngày.” “Trễ rồi đây này, vẫn còn ngủ được à, Vịnh Thanh, tớ không đợi
cậu nữa đâu.” Mặc dù mỗi lần đều nói như vậy, nhưng Ngôn Thuyết luôn
không bỏ rơi cô, chỉ cần cô xuất hiện với dáng vẻ ủ rũ, Ngôn Thuyết ngay lập tức sẽ buông vũ khí đầu hàng, “Được rồi, đưa đây, tớ làm bài tập
cho cậu. Có điều, buổi tối cậu phải đến nhà tớ, tớ ôn lại cho cậu một
lần.” “Nói tóm lại là cậu mau đi đánh răng rửa mặt đi, tớ đi nấu mì cho
cậu.”
Triệu Ngôn Thuyết luôn dung túng cho cô, nhưng mà lần này,
trước vấn đề Triệu Ngôn Từ thích ai, Ngôn Thuyết lại im lặng không nói
gì. Cho đến khi Long Vịnh Thanh tức giận bỏ đi, cậu cũng không thèm nói, người Triệu Ngôn Từ thích cuối cùng là ai.
2.
Mùa hè năm
lớp tám, Long Vịnh Thanh và Vịnh Lục lần lượt chào đón chu kì đèn đỏ lần đầu tiên trong đời mình, mẹ Long vui mừng hớn hở, kéo hai chị em qua
một bên, giảng giải một hồi lâu, chủ yếu dặn dò hai cô phải chú ý, đừng
động vào nước lạnh, không ăn thức ăn chua cay. Đương nhiên quan trọng
nhất là dặn