
t bà khi còn là thiếu nữ. Một khuôn mặt bị tàn phá.”
Lúc đó cô không hề hiểu ý nghĩa của đoạn văn này, thậm chí còn cảm thấy
buồn cười, làm gì có người đàn ông nào không yêu dung nhan xinh đẹp của
người con gái đang độ tuổi thanh xuân, lại đi khen một bà già bị tàn
phai nhan sắc đẹp hơn. Cô luôn nghĩ gì nói nấy, lúc đó phát biểu luôn sự bất mãn của mình với người đàn ông kia. Nhưng ngay lúc ấy anh lại hỏi:
“Vịnh Thanh, nếu như nay mai khi em già đi, gặp lại em, anh cũng nói với em câu nói đó, em đó mắng anh biến thái không?”
“Có chứ, chắc chắn sẽ mắng, bởi vì chắc chắn là anh đang cười nhạo em, già rồi xấu hoắc, không đẹp tí nào.”
Cô không hiểu ý của anh trong câu nói đó, không khách sáo kéo anh từ trên
cây xuống, mấy chiếc lá hình rẻ quạt rơi trên người anh. Anh nằm trên
mặt đất, khư khư ôm lấy quyển sách, phẫn nộ nhìn cô hét lên: “Lấy bụng
tiểu nhân đo lòng quân tử, Long Vịnh Thanh, em thật không có lương tâm.”
Đúng, cô từ nhỏ đã không có lương tâm, nhưng mà từng câu nói của anh, cô lại
nhớ rất rõ. Kể cả những câu nói không hiểu lắm, cô cũng nhớ rõ, giống
hệt như xăm vào đầu, không cách nào quên cũng không muốn quên. Cô có
chức năng đặc biệt, có thể quên rất nhiều rất nhiều việc, giống như là
quên những việc đó đi, cũng chỉ vì để có thể nhớ nhiều việc về anh hơn,
cho dù là một câu nói, một nụ cười.
Nhưng mà, bây giờ phải làm
sao? Thôn Long Sơn sắp bị di dời, cây ngân hạnh không thể nào mọc trước
nhà mình nữa. Nếu như anh trở về, có tìm được mình hay không? Không còn
cây ngân hạnh, làm sao anh trèo lên, ném viên sỏi vào nhà em đây? Không
có âm thanh của những viên sỏi đó, làm sao em biết anh đến tìm em? Làm
sao em biết được lúc nào nên chuồn ra ngoài trèo lên cây nằm ngắm các vì sao đêm với anh? Cô nhìn vào bức ảnh trước mặt, âm thầm nhớ nhung trong lòng, cuối cùng không kìm được, bật khóc.
Lý Tịch ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn thấy đôi vai rung rung của cô thì hồn vía bay lên mây. Phải
một lúc sau mới sực tỉnh, hóa ra cô đang khóc, đạp vào cái ghế xoay mình đang ngồi một cái, chồm đến bên cạnh, vỗ vào vai cô thở dài một cái,
“Cây ngân hạnh đó quan trọng như vậy thật à? Nhưng mà biến thôn Long Sơn thành vườn thực vật là chắc chắn rồi, mình sẽ nghĩ cách giúp cậu đào nó lên, đừng khóc nữa, ngoan nào...”
Cô úp tay lên mắt nằm xoài
trên bàn, khóc nức nở cho thoải mái, kết quả là bị ly cà phê mua ở
starbucks để “hiếu kính” Lý Tịch đổ ngay lên bụng. Lúc tan tầm, Lý Tịch
còn mời cô ăn một hộp Haagen-Dazs, mắt vẫn còn đỏ hoe, cô vừa liếm cái
thìa vừa tiếp tục nức nở, “Lý Tịch, cậu giới thiệu người yêu cho mình
đi, trụ cột tinh thần của mình không còn nữa, muốn sống tiếp phải dựa
vào đàn ông thôi.”
“Được.” Để an ủi cô, Lý Tịch vội vàng đồng ý
ngay. Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, vẫn không nhịn được hỏi một
câu, “Vịnh Thanh, thực ra cậu không cần phải yêu bậy yêu bạ, nguyên tắc
tìm bạn trai của những cô gái đàng hoàng là: thà thiếu còn hơn yêu bừa,
không phải ai đến ngỏ lời thì mình cũng không từ chối, chỉ cần là đàn
ông cậu liền đồng ý qua lại. Rốt cuộc cậu là một người sợ cô đơn đến mức nào vậy?”
Cô nhét một thìa kem vào miệng, nức nở, “Mình muốn có
người yêu mình, nếu không mình cảm thấy rất trống trải, mình sẽ chết
mất...”
“Cậu muốn có người ở bên cạnh cậu, hay là muốn có tình yêu? Hay là chỉ muốn kiếm người để kết hôn?” Lý Tịch lại hỏi tiếp.
“Đương nhiên là tình yêu rồi.” Cô đáp.
“Vậy trong mắt cậu, tình yêu cuối cùng là cái gì?” Lý Tịch khoanh tay trước
ngực, thắc mắc nhìn cô, “Là không khí hay là nước uống, hay là giống như loại kem cậu đang ăn?”
Lần này Long Vịnh Thanh không nức nở nữa, đẩy hộp kem lên bàn, dõng dạc đọc từng câu từng chữ, “Tình yêu đối với
tôi, không phải là sự va chạm xác thịt, không phải là thực phẩm ăn uống, mà là niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡ trong cuộc sống đầy mỏi mệt.”
Câu nói này ở trong quyển “Người tình”, đương
nhiên cô không có tâm tư đọc hết quyển sách đó, vẫn là anh đọc cho cô
nghe. Dưới gốc cây ngân hạnh đó, lúc ấy cùng ngồi nghe còn mấy người bạn khác của anh nữa, Quan Vi Trần nhỏ hơn họ hai tuổi cũng có ở đó, cô
nghe chẳng hiểu gì cả, chỉ có Quan Vi Trần là nghe một cách đầy hào
hứng, cô đẩy Quan Vi Trần một cái, ngày đó cô gọi Quan Vi Trần là Quan
Quan, để cho dễ nhớ, những người bạn khác cũng đều gọi luôn cậu ấy là
Quan Quan.
“Quan Quan, đừng nghe mấy cái này nữa, không hợp với con nít đâu. Đi, chị dẫn em đi câu tôm hùm.”
Quan Quan kiên quyết lắc đầu, giữ vạt áo lại không chịu đi, “Em không đi câu tôm đâu, em muốn nghe anh Ngôn Từ kể chuyện.”
“Nghe kìa nghe kìa, cẩn thận lại trở thành ông cụ non giống anh ấy đó.” Cô
nhăn mặt chu miệng làm mặt xấu với Quan Quan, liếc xéo cái người đang
ngồi đó đọc tiểu thuyết một cái rồi quay người xách thùng nước bỏ đi.
Ký ức gần như nguyên vẹn, nhưng mà mỗi lần hồi tưởng đến đoạn này, cô đều
cảm thấy hình như mình quên mất thứ gì đó, cũng không biết có phải cô cố ý quên hay không. Bây giờ cho dù cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cô
cũng không nhớ ra đoạn k