
lại kiểu cười ôn hòa như trước đây, nhìn thấy khóe miệng Long Vịnh
Thanh còn dính một ít vụn bánh, tự nhiên giơ tay ra lau đi giúp cô, nói: “Vịnh Thanh, chị đúng là quá để ý đến tuổi tác của mình, mỗi lần nhắc
đến tuổi tác, chị đều không tự kiềm chế được.”
Xung quanh lại ồ
lên, mấy cô gái bên trung tâm trồng hoa tức giận quay gót bỏ đi. Long
Vịnh Thanh tự nhiên thấy vui trở lại, tâm trạng buồn bã vì bị chỉ trích
“trâu già gặm cỏ non” lúc nãy cũng biến mất theo, thoải mái vui vẻ trả
lời: “Con gái qua hai mươi lăm tuổi đều để ý đến tuổi tác của mình, tâm
trạng này, em không hiểu được đâu.”
Quan Vi Trần đương nhiên
không hiểu được hai mươi bảy tuổi và hai mươi lăm tuổi có gì khác nhau,
cũng không muốn tranh cãi với cô, mỉm cười đổi chủ đề, “Vịnh Thanh, lần
này chúng ta phải cùng nhau đến thôn Long Sơn làm việc rồi. Nghĩ lại
những ngày tháng vui vẻ khi sống tại thôn Long Sơn thuở bé, quả thật rất nhớ.”
“Em vào làm ở Phong Hoa lúc nào thế?” Long Vịnh Thanh lại
cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, vừa ăn vừa hỏi. Nhưng khi hỏi
đến đây, cô bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, “Đợi đã, chú Bàn Tính họ Quan, em tên Quan Vi Trần, trời đất, đừng nói chú Bàn
Tính hồi nhỏ chị gặp bây giờ là Quan Dịch Phong tiếng tăm lẫy lừng nha.”
“Bàn Tính là biệt hiệu hồi nhỏ của ba em, là mẹ Long đặt cho chứ ai, tên của ba em vốn là Quan Dịch Phong mà.” Quan Vi Trần cười đáp, để tránh việc
cô lại bị nghẹn, chu đáo lấy thêm một ly nước cam cho cô, đồng thời cướp lấy miếng bánh ngọt trên tay cô, lấy dao và đĩa sạch chuẩn bị sẵn trên
bàn, cắt thành từng miếng nhỏ, rồi mới nhét lại vào tay cô.
Long
Vịnh Thanh quả thật rất kinh ngạc. Hồi nhỏ, mỗi lần đến nghỉ hè và nghỉ
đông, búp bê mang trong người hai dòng máu Trung Quốc và Nhật Bản sẽ
được bảo mẫu đưa đến nhà cô, cô chỉ biết rằng, quê của Quan Quan ở thôn
Long Sơn, nhưng thường xuyên sống với mẹ ở Hokkaido Nhật Bản, tim của mẹ Quan Quan không tốt, bệnh nặng đến nỗi sắp không đi lại được, bố cậu ấy buôn bán ở Anh, không có thời gian rỗi chăm sóc, ông đành phải nhờ
người bạn thanh mai trúc mã, chính là mẹ của Long Vịnh Thanh chăm sóc
hộ. Mỗi lần Quan Quan đến, luôn mang theo một đống đồ ăn ngon, đồ chơi
mới lạ, mẹ Long nói, người mẹ Nhật Bản muốn Quan Quan có một tuổi thơ
bình thường, được ăn uống vui chơi thỏa thích. Có thêm một đứa em trai
đẹp long lanh như ngọc, Long Vịnh Thanh mừng còn không kịp nữa là, đương nhiên không hỏi gì nhiều. Thật không ngờ rằng, người chỉ gặp qua một
lần, chú Bàn Tính hiền lành đó lại có chí khí lớn như vậy.
“Công
tử của nhà tổng giám đốc Quan sẽ lãnh đạo bọn chị ở thôn Long Sơn, hóa
ra là em.” Thật lâu sau Long Vịnh Thanh mới nghe thấy giọng nói của
mình, câu nói này nghe ra có phần hơi kỳ cục.
“Đây hoàn toàn
không phải ý muốn của em, chị cũng biết thời đại học em học tâm lý, sau
khi tốt nghiệp có chứng nhận được hành nghề bác sĩ, quay trở về thành
phố S mở phòng tư vấn tâm lý, làm ăn cũng có vẻ được, làm bác sĩ tâm lý
mới là nguyện vọng của em.” Quan Vi Trần xoay xoay cái cốc trên tay, nụ
cười cũng hờ hững, “Sự việc lần này là giao dịch giữa em và bố. Nếu như
em hoàn thành xuất sắc dự án đầu tư lần này, sẽ cho em tự do, cho em làm những việc em muốn, Vịnh Thanh, chị sẽ giúp em chứ?” Vi Trần nói đến
đây, ánh mắt vô tình nhìn vào Long Vịnh Thanh, trên mặt cô đánh một lớp
phấn dày, trang điểm xong, giống như đeo một cái mặt nạ. Anh nhìn cô,
muốn nhìn thấu tâm tư của cô qua lớp mặt nạ đó, nhưng cố gắng thế nào đi nữa cũng không được.
Sau đêm hôm đó, cánh cửa trái tim cô đã
đóng lại với anh. Anh đứng ở ngoài cửa, cho dù thế nào đi chăng nữa,
cũng không thể nào giống hồi nhỏ kéo tay cô làm nũng, rồi dùng tiếng Hoa lơ lớ nói với cô, “Chị Vịnh Thanh, chúng ta ngủ cùng nhau được không?”
Chiếc cầu nối khó khăn vất vả lắm mới có được giữa họ đã bị chính tay anh phá bỏ.
“Bác sĩ tâm lý cũng rất tốt mà, Vi Trần, trẻ tuổi có năng lực, chị cảm thấy
vẻ vang vì em.” Long Vịnh Thanh cười cười nói nói, phớt lờ luôn đề nghị
của Vi Trần, lấy khí thế vỗ vỗ vào vai cậu ấy đúng kiểu của chị gái, sau đó run sợ rút lui, “Chị tới nhà vệ sinh một chút, em tự chơi đi.”
Đóng cửa nhà vệ sinh lại, Long Vịnh Thanh thở ra một cái, ngắm nhìn khuôn
mặt mệt mỏi của mình trong gương, cười khổ vốc nước rửa mặt.
Hồi
nhỏ, nghe bà đỡ trong thôn nói, người sinh đúng ngày Thất Tịch là phạm
nhân phạm vào giới luật của trời, số mệnh đã định sẽ đau thương buồn bã
cả đời, giống như Ngưu Lang và Chức Nữ mỗi người một nơi, những thứ mình thích, những người thân cận dần dần sẽ từ bỏ cô mà đi.
Trước
tiên là Triệu Ngôn Từ, tiếp đó là Vịnh Lục, bây giờ đến cây ngân hạnh
cuối cùng ông trời cũng không giữ lại cho cô. Mà điều làm cho cô khó có
thể chấp nhận được là, người dẫn đầu đi đào cây ngân hạnh đó lên, lại là Quan Vi Trần.
Nếu như người khác thì tốt biết mấy, cô có thể
viết tên hắn gắn lên trên người nộm, sau đó đóng đinh người nộm lên
tường, mỗi ngày dùng phi tiêu đâm hắn, trù ẻo hắn bị tuyệt tự.
Nhưng mà cô có thể trù ẻo