Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323255

Bình chọn: 10.00/10/325 lượt.



thiết lắm phải không?” Quan Vi Trần nói chuyện, nhưng vẫn không ngừng

tay, nhanh chóng dọn dẹp qua phòng khách, sau đó đưa quần áo chất thành

từng đống từng đống kia tống vào máy giặt, cho xà phòng rồi mở nước

giặt. Trong lúc máy giặt hoạt động, lại vào dọn dẹp phòng bếp. Làm xong

những việc này, quay đầu lại nhìn phòng ngủ, Long Vịnh Thanh quả nhiên

giữ nguyên tư thế lúc nãy nằm trên chăn, không những chưa tỉnh, ngược

lại tình hình có vẻ như càng ngủ càng say, anh không nhịn được nữa bước

nhanh qua, túm lấy chăn, kéo luôn cả người con gái tóc tai bù xù trên

chăn đó xuống luôn, “Sắp chín giờ rồi, chị có muốn về nhà nữa hay

không?”

“Không vội không vội, mới chín giờ mà.” Long Vịnh Thanh lăn trên đất hai vòng, rồi nằm luôn ở đó không nhúc nhích.

Quan Vi Trần bị cô chọc tức muốn cười, bước đến định nâng mặt cô lên, nhưng

tay còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt cô đã phải vội vàng thu về. Khuôn

mặt của cô không khác mấy so với thời thiếu nữ, lông mày rất nhạt, hai

má trắng hồng, màu môi hơi bạc, khi ngủ miệng hơi há ra, trông có vẻ rất ngốc nghếch.

Những ngày xa nhau, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu khi ngủ xuất hiện không chỉ một lần trong giấc mơ của anh. Chỉ khác nhau ở

chỗ, trong mơ cô ngủ giữa chừng thì mở mắt ra, ôm chặt lấy cơ thể anh,

vừa khóc vừa nói gì đó, tiếp sau đó họ quấn chặt lấy nhau trên chiếc

giường gỗ chật hẹp, cô ôm lấy vai anh, trên khuôn mặt toàn là nước mắt,

không ngừng kêu tên một người, tên người đó là gì anh luôn nghe không

rõ.

Ký ức làm cơ thể anh nóng lên, hít thở cũng khó khăn, Quan Vi Trần vội vàng đứng dậy, đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai viên đá,

một viên nắm vào lòng bàn tay, để cho mình bình tĩnh trở lại, viên còn

lại nhét thẳng vào trong cổ của Long Vịnh Thanh.

“A.... lạnh

quá...” Long Vịnh Thanh quả nhiên hét lên, lồm cồm bò dậy, nghiến răng

nghiến lợi với Quan Vi Trần đang cười trộm một bên, “Quan Quan, em... em học toàn cái xấu.”

“Vịnh Thanh; đúng là chị dạy giỏi quá rồi còn gì.” Anh cong môi hớn hở cười rất đắc ý, rảy nước đá đã tan trong tay

lên mặt cô, “Nhanh đi đánh răng rửa mặt, em đi nấu bữa sáng cho chị.”

Khi Long Vịnh Thanh làm vệ sinh xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, xuất

hiện trước cửa phòng bếp thì Quan Vi Trần đang nấu mì, mùi vị rất thơm,

đến lúc phải cho trứng gà và hành tây vào, hai món này kết hợp với nhau

là sở thích của cô.

Cô đứng ở cửa phòng bếp, thấy anh bận rộn

trước cái bếp ga cũ kĩ, liên tục dùng thìa múc nước mì nếm thử, sau đó

mở hộp gia vị cho vào một chút muối.

Ánh nắng len vào từ cửa sổ

bên cạnh nơi anh đứng, tia nắng ấm áp của mùa thu nhẹ nhàng rơi trên nửa khuôn mặt của anh, mái tóc đen cũng ánh lên bởi tia nắng mặt trời, tạo

nên một khoảnh khắc làm mê đắm lòng người.

Một khuôn mặt nhìn

nghiêng với biết bao kỉ niệm, cả người cô cứng đờ, dựa vào cửa phòng

bếp, ngây ngốc nhìn anh. Trong nháy mắt, cô thậm chỉ còn có cảm giác,

người đứng trước mặt mình là người đó, trong khi người lớn đều bận rộn,

người đó đứng ở trong nhà bếp của cô, nấu mì hành tây trứng gà cho một

người ngủ nướng như cô, vừa nấu vừa trách móc, “Long Vịnh Thanh, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chúng ta lại đến trễ nữa rồi, mỗi sáng đi học đều bị phạt đứng ngoài cửa lớp, em thấy vinh quang lắm hả? Em không dậy sớm hơn được một chút sao?”

“Ui cha, thơm quá, tay nghề nấu

ăn của anh ngày càng cao siêu rồi đó, hì hì...” Cô mặt dày nịnh nọt anh, anh quay ra đặt tô mì vừa nấu xong vào tay cô, thúc giục: “Mau ăn đi,

mau ăn đi, bị em hại thảm quá rồi đây này.”

Ngày đó bên cạnh có

anh, cô hầu như không biết mùi vị của sự buồn phiền, anh là hộp châu báu của cô, là cái chuông nhỏ của cô, là tiểu quản gia của cô, những tháng

ngày đó còn vui vẻ hơn cả làm thần tiên.

Cô đắm chìm trong ký ức, không cầm lòng được hướng về phía khuôn mặt nhìn nghiêng đó kêu lên cái tên đã chôn sâu trong lòng: “Ngôn...” Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt

kinh ngạc của Vi Trần quay sang, bong bóng ảo tưởng của cô bị vỡ vụn.

Bỗng nhiên cô định thần lại, “Vi Trần, không ngờ em cũng biết nấu mì, ha ha...”

Nét mặt thất vọng thoáng qua đó của cô bị anh thu hết vào đáy mắt, anh định thần lại, biết cô nghĩ đến ai, trên mặt có chút ảm

đạm. Nhưng không ngừng tay, tắt bếp một cách dứt khoát, đổ mì vào tô sứ

viền hoa xanh, bưng đến trước mặt cô, “Mau ăn đi, lúc nãy mẹ Long gọi

điện đến giục rồi, nói không về nhà trước bữa trưa nay sẽ không cho

chúng ta ăn cơm.”

Long Vịnh Thanh rầu rĩ ăn mì. Khi cô ăn, Quan Vi Trần đã đến bên máy giặt trong phòng vệ sinh lấy quần áo ra phơi ở ban công.

“Vi Trần, em đừng phơi quần áo nữa, chị vẫn còn mấy bộ áo quần lót sạch nữa mà.” Long Vịnh Thanh đang ăn, bỗng nhiên nhớ ra việc đáng xấu hổ gì đó, bưng tô chạy ra ban công hét lên ầm ĩ. Đúng lúc Quan Vi Trần đang dứng

dưng treo hết quần lót, áo lót của cô lên dây phơi, còn quay đầu lại

liếc mắt nhìn cô; “Mấy thứ này em giúp chị giặt từ năm em mười hai tuổi, chị Vịnh Thanh ạ.”

Giọng nói mang chút hờn trách, rất rõ ràng

nhắc nhở cô, anh gọi cô bằng chị, đúng ra anh mới là người đán


XtGem Forum catalog