The Soda Pop
Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323355

Bình chọn: 10.00/10/335 lượt.

Quan Vi Trần như vậy được không? Cô trù ẻo Quan Quan được không?

Thực ra, cô cũng đã từng nghĩ, việc này không thể trách ai, là nhu cầu phát

triển của xã hội, đương nhiên càng không thể đổ tội lên đầu Quan Quan,

nhưng không trách cứ ai cô còn có thể làm gì bây giờ?

Cô rửa mặt

một cách thô bạo, phấn trên mặt đã lem ra gần hết, cô đành phải lấy hộp

phấn trong túi xách ra dặm lại. Trước đây cô rất ghét trang điểm, cảm

thấy phiền phức, nhưng bây giờ cô thích cảm giác được trang điểm, phủ

lên trên mặt một lớp phấn, giống như đeo mặt nạ, còn cô thì nấp sau

chiếc mặt nạ đó, sẽ có cảm giác rất an toàn.

Khi đi ra khỏi nhà

vệ sinh, Quan Vi Trần đang đứng dựa vào bồn rửa tay chờ cô, giống những

ngày hồi nhỏ cô đi bắt bò cạp với Triệu Ngôn Từ, cậu ấy cũng sẽ đứng đợi ở cổng thôn như bây giờ, mím môi cúi mặt im lặng không nói, sẽ nở nụ

cười ấm áp lòng người ngay khi vừa nhìn thấy cô.

“Vịnh Thanh, sao chị vào đó lâu thế?”

“Quý ông thì không được hỏi những vấn đề không tao nhã như vậy.” Long Vịnh

Thanh đi qua anh, mở vòi nước, nhẹ nhàng rửa tay, có thể hình ảnh anh

đứng chờ bên ngoài làm cho cô cảm thấy nhớ nhung, tâm tư của cô bỗng

nhiên rối bời, khoảnh khắc khi tắt vòi nước, cô nghe thấy tiếng mình

đang hỏi: “Quan Quan, nhất định phải di dời thôn Long Sơn sao? Nhất định phải đào cây ngân hạnh đó lên sao?”

Quan Vi Trần ngẩn người.

Không ngờ cô vẫn dùng cái tên đó để gọi anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế

dựa vào bồn rửa tay, quay đầu qua chăm chú nhìn cô, “Tất cả đều đã qua

rồi, chị Vịnh Thanh, cho dù cây ngân hạnh vẫn luôn ở đó, anh ấy cũng

không thể nào quay trở về được nữa.”

“Em nói bậy, anh ấy vẫn đang ở đó, luôn luôn ở đó...” Long Vịnh Thanh bất chợt xúc động, rảy hết

nước trên tay vào mặt Quan Vi Trần. Có những việc đau khổ và buồn bã, có những người tồn tại rồi bỏ đi, có

người lựa chọn quên đi, nhưng có người lại không bao giờ quên được, cho

dù đã bao năm trôi qua vẫn cố chấp sống ở nơi đó, biến chúng thành tín

ngưỡng của mình.

1.

Khi tìm đến từng gia

đình ở thôn Long Sơn để thuyết phục nông dân về việc di dời, hầu như

không gặp phải sự phản đối nào, dù sao khoản đền bù cũng lớn, lại còn có thể ở những căn hộ đẹp giống như người dân thành phố, là việc nhiều

người trong thôn mong chờ còn không được.

Nhưng cũng có người lên tiếng phản đối, ví dụ như bà đỡ.

Ngày nay y học phát triển như vậy, ai sinh con cũng đều tới bệnh viện, thực

ra bà ấy mấy chục năm nay đã không đỡ đẻ cho ai nữa rồi. Chỉ có điều bà

ấy rất thích con nít, bà lại không sinh đứa nào, chồng cũng mất sớm, một mình một nhà quá cô đơn nên bà đành gửi gắm tình yêu của một người mẹ

cho tất cả các em bé trong thôn. Tất cả mọi người trong thôn, nhà nào có em bé bệnh, bà đều vui vẻ giúp đỡ họ, nhà nào bận không có thời gian

chăm sóc em bé, chỉ cần gọi bà một tiếng, cho dù mưa bão đi chăng nữa,

bà cũng nhất định chống gậy bước đi trên đôi bàn chân nhỏ đã bị bó lại

từ ngày xưa, từng bước từng bước đến nhà người ta, cho nên tất cả trẻ

con trong thôn đều rất quý bà. Khi bà đuổi mấy người đến đo đạc nhà cửa

ra ngoài, thấy vài đứa trẻ xung phong đứng giữ cửa giúp bà, có đứa

nghịch ngợm, hất cả xô nước bẩn lên đầy người một chàng trai trong nhóm

đó.

Số liệu đo đạc của các căn nhà ở đây đã báo cáo lên cấp trên

rồi, chỉ còn khu vườn của bà đỡ, những người phụ trách di dời không cách nào vào được. Người ta đã tám chục tuổi rồi, nên quả thực không dám làm gì bà, bế tắc chờ ở đó, tất cả tiến độ đều phải ngừng lại.

Khi

Long Vịnh Thanh nghe được tin này, việc đó đã xảy ra khoảng nửa tháng

rồi, sếp Hồ nghe nói Long Vịnh Thanh rất thân với bà đỡ, liền cho cô

ngừng hết tất cả công việc, đến thôn Long Sơn trước, giúp đỡ nhóm phụ

trách di dời, nhổ cái đinh này đi.

Nguyên văn lời sếp Hồ lúc ấy nói như thế này:

“Vịnh Thanh này, nếu như cô nhổ được cái đinh ngoan cố này, cô sẽ là ân nhân của công ty chúng ta.”

Long Vịnh Thanh rất không thích người khác cứ gọi bà đỡ đẻ là cái đinh này

cái đinh nọ, có chút bực bội, nhưng không dám trút lên đầu sếp Hồ, chỉ

dám đứng một bên lẩm bẩm một mình.

“Bà đỡ không phải là cái đinh, bà ấy là người tốt, trên thế giới này không ai tốt bằng bà. Có điều đã

từng bó chân, đó cũng được tính là chứng cứ về việc người phụ nữ bị bức

hại trong chế độ cũ.”

Có điều tai của sếp Hồ thính quá, mặc dù

giọng nói của Long Vịnh Thanh rất nhỏ nhưng câu nói đó vẫn bay đến tận

tai của sếp, “Được được được, là người tốt, là người tốt, bà ấy là di

sản văn hóa thế giới, được chưa? Dù sao trước mắt nhiệm vụ quan trọng

nhất của cô là việc này, làm được cũng phải hoàn thành, mà làm không

được cũng phải hoàn thành.”

“Nhưng nếu như thật sự em khuyên

không nổi bà ấy thì sao? Sếp Hồ, hơn nữa có phải sếp đã quên rồi không,

em cũng là một cái đinh.” Long Vịnh Thanh quả thật không muốn đi làm

người xấu, cúi đầu dí dí đầu ngón chân trên nền nhà, thấy rõ dáng vẻ

không tình nguyện làm.

Sếp Hồ nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, lửa

giận bừng lên, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bằng da thật, rồi sau đó vươn cánh tay về phí