
hững chàng trai độc thân có điều kiện phù hợp với bạn mình, vì
vậy thường xuyên làm cho người yêu nổi cơn ghen. Nói xong quay sang bĩu
môi, “Nhìn ưng ý thì phải lập tức tấn công, đừng để thua mấy con tiểu
yêu tinh bên Hoa Bồi nghe chưa.”
Hoa Bồi là tên gọi tắt của trung tâm trồng hoa, là nơi ươm mầm, nuôi dưỡng những loại hoa mới của công
ty. Ở đó có những cô gái mới tốt nghiệp đại học, tâm hồn lãng mạn, mỗi
ngày bay bổng với các loài hoa, nên cũng rất mong manh, giống như những
mầm cây ở trung tâm, xanh mướt mà nõn nà làm ai cũng muốn ghen tị.
“Bọn họ làm gì xứng làm đối thủ của mình.” Long Vịnh Thanh khí thế ngất
trời, dưới sự yểm hộ của Lý Tịch đã quét qua toàn bộ phòng tiệc một
lượt, xác định mục tiêu hành động, bèn ra dấu tay “phối hợp cùng mình”
với Lý Tịch, tự nhiên đi về phía có bóng dáng của chàng trai được cho là bắt mắt nhất.
Lý Tịch nháy nháy mắt ra hiệu đã quán triệt lĩnh
hội, nhấc một ly rượu vang đế cao,vòng qua phía bên kia của hội trường,
sau đó làm như vô tình đi đến trước mặt sếp tổng đang nói chuyện với mục tiêu, thật lòng tâng bốc: “Sếp Hồ, hôm nay trông sếp đẹp trai quá, làm
em suýt nữa nhận nhầm người.”
“Ha ha, làm gì có, tôi đã có tuổi
rồi, còn đẹp trai nỗi gì nữa, Lý Tịch, cô thật biết ăn nói.” Sếp tổng
rất hài lòng với sự tâng bốc của Lý Tịch, cười phớ lớ chuyển mục tiêu,
bắt đầu tán chuyện cùng Lý Tịch.
Mục tiêu đã bị bỏ rơi, Long Vịnh Thanh nắm bắt cơ hội, lập tức tiếp cận, cầm lấy một miếng bánh ngọt ở
bàn ăn bên cạnh, giả làm thục nữ cắn một miếng nho nhỏ, sau đó bắt chước mấy cô sinh viên mới tốt nghiệp ở Hoa Bồi, khuôn mặt ngập tràn hạnh
phúc kêu lên, “Ngon quá!”
Mục tiêu quả nhiên bị thu hút bởi giọng nói nũng nịu của cô, quay người qua, khuôn mặt sáng sủa đẹp đẽ xuất
hiện ngay trước mặt Long Vịnh Thanh. Long Vịnh Thanh sững sờ, khuôn mặt
ngây thơ của thiếu nữ cứng đơ ngay tại chỗ, sau đó dần dần trở nên méo
xẹo.
“Vịnh Thanh, quả thật là chị, em nhìn thấy tên của chị trong danh sách sếp Hồ đưa cho em, đang nghĩ không biết có gặp được chị ở
buổi tiệc này hay không nữa.”
Mục tiêu cong môi lên, lộ ra một nụ cười, nụ cười đó rất ấm áp, rất trong sáng, giống hệt như cây thường
xuân bò trên tường nhà màu trắng vào mùa xuân, làm cho cả người anh bừng sáng lên. Mấy cô gái của trung tâm trồng hoa liên tục quay đầu qua đây
theo dõi, Long Vịnh Thanh lại không cách nào cười nổi, tùy tiện nhét cả
miếng bánh ngọt vào miệng, trong miệng toàn bánh là bánh, ngơ ngẩn chào
hỏi lại.
“Khéo quá, Vi Trần, không ngờ lại là em.”
Thằng
bé ngày nào còn lẽo đẽo chạy theo sau đuôi chị đây, cái gì cũng một
tiếng chị hai tiếng chị, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô với bộ âu
phục thẳng tắp, nghiễm nhiên có dáng vẻ của một người thanh niên tốt
trong xã hội. Hình tượng tuyệt đẹp thế này làm cho người đối diện cảm
thấy trước mắt bừng sáng lên.
“Chúng ta có được tính là rất có
duyên không nhỉ?” Sợ cô bị sặc, Quan Vi Trần cầm lấy cốc nước giải khát
của một người phục vụ vừa đi ngang qua, đưa đến tận tay cô, tỉnh bơ vỗ
vỗ lưng cô, giúp cô hít thở, “Vịnh Thanh, tại sao từ nhỏ đến lớn chị đều như vậy? Ăn uống chậm hơn một chút không được à? Không cần phải lo
lắng, em có cướp của chị đâu.”
Cử chỉ quá thân mật xuất hiện ở
bữa tiệc đông người vậy rất bắt mắt, mấy cô gái ở trung tâm trồng hoa từ nãy giờ quan sát Quan Vi Trần như hổ đói rình mồi, tím hết cả mặt mày,
trừng mắt nhìn Long Vịnh Thanh, thậm chí có cô to gan, nói một câu với
âm thanh không to không nhỏ, vừa đủ cho cô nghe, “Xùy, trâu già gặm cỏ
non.”
“Ặc...” Lần này Long Vịnh Thanh bị sặc thật, để che giấu sự khó xử nên đã nhét toàn bộ miếng bánh ngọt vào miệng, giờ làm cho cổ
họng của cô bị quá tải, toàn bộ mắc nghẹn ở đó, nhả ra không được, nuốt
vào cũng chẳng xong, một ít vụn bánh còn lọt vào trong thực quản, cảm
giác đau đớn, chua chua vì nghẹn chạy thẳng lên đầu. Ngay lúc đó, Long
Vịnh Thanh trào nước mắt đứng ngay tại chỗ, uống thêm một ly nước cam
mới có thể hít thở lại bình thường. Cũng không biết có phải vừa nãy âm
thanh bị sặc của cô phát ra quá lớn, hay là bộ dạng bây giờ của cô quá
thê thảm, vừa mới hít thở lại bình thường, cô lại xấu hổ phát hiện ra,
hơn một nửa số người của buổi tiệc đang nhìn cô, Quan Vi Trần lại đang
cười như sắp tắt thở đến nơi. Có điều tên này từ nhỏ đã cười rất có ý
tứ, sẽ không cười ồ lên thành tiếng, bình thường là bặm môi lại để cười, khi thực sự không nhịn được nữa mới tìm cái gì đó dựa vào, rồi nín nhịn cúi đầu cười trộm. Tiếng cười không lớn, nhưng thường cười đến nỗi làm
cơ thể rung lên từng hồi, cách cười nho nhã hơn nhiều so với kiểu ôm
bụng cười lăn cười lộn trên đất của đám con trai thôn Long Sơn, tính ra
là cũng rất có phong cách riêng.
Nhưng giờ đây Long Vịnh Thanh
chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức nụ cười nho nhã đó, mặt tối sầm
lại, đẩy vai Vi Trần nói: “Em đừng cười nữa được không? Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta, mắc cỡ chết đi được.”
“À, được....Xin
lỗi...” Quan Vi Trần ngẩng đầu lên, lập tức thu hồi lại nụ cười, cố gắng sửa