
ý ức đó rốt cuộc đã chôn giấu cái gì nữa.
Thực sự không nhớ ra nổi, chi bằng quên quách luôn cho xong, cô không thèm làm khó bản thân mình nữa.
4.
Đêm Thất Tịch đó, Quan Vi Trần đưa Long Vịnh Thanh về dưới lầu, hai người
trao đổi số điện thoại, sau đó không hề gặp nhau nữa. Một thời gian sau, Long Vịnh Thanh và Lý Tịch bận bịu với mấy bản thiết kế sân vườn, hầu
như ở công ty từ sáng đến tối, đương nhiên cũng không có thời gian gọi
điện cho Quan Vi Trần, Quan Vi Trần lại thường xuyên gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Long Vịnh Thanh, nhưng lần nào cũng không may, Long Vịnh
Thanh không phải đang bận thì điện thoại lại quên sạc pin, rất lâu sau
đó mới phát hiện ra cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn. lần nào cũng từ chối lời mời hẹn hò của Quan Vi Trần, sau đó nữa, khi có lịch trình liên quan
đến việc thi công vườn thực vật thôn Long Sơn, Long Vịnh Thanh hoàn toàn khóa máy.
Tạm thời cô không muốn về thôn Long Sơn, hoặc có thể nói cô không dám quay về.
Ở đó có quá nhiều hồi ức mà cô không muốn chạm vào. Cô sợ sau khi trở về, thành trì mà những năm vừa qua cô vất vả xây đắp trong lòng sẽ sụp đổ,
đến lúc đó, cô không có đủ tự tin để có thể như trước đây, đứng dậy
trong tuyệt vọng được nữa.
Những người đã từng gặp, những việc đã trải qua, cô thường chia ra hai loại, hiện tại và hồi ức, giống như
người bạn chí cốt Lý Tịch và công việc hiện tại của cô là hiện tại, còn
có một số người và một số việc được chỉ định chỉ có thể đọng lại trong
hồi ức, giống như Quan Vi Trần và thôn Long Sơn. Cô muốn sống thật tốt ở hiện tại, còn những người và những việc nằm trong hồi ức, hãy cứ nằm
trong hồi ức, đừng chạm vào, đừng tiếp xúc là tốt nhất.
Cô tự
khuyên răn mình như vậy, càng cố gắng chăm chỉ làm việc, hết giờ làm thì đi hát Karaoke với đồng nghiệp, sắp xếp cuộc sống của mình thật là
phong phú, không có phút giây nào rảnh rỗi.
Qua một thời gian
liên lạc, công văn phê chuẩn của chính quyền thành phố K cũng đã gửi
xuống, đồng ý kế hoạch di dời thôn Long Sơn, ở công ty cũng bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ, lên kế hoạch sau khi kết thúc việc di dời thôn
Long Sơn sẽ đóng đô luôn ở đó, nỗ lực phấn đấu vì ngày mai tươi sáng của công ty.
Bởi vì không thích thú gì với việc này, khi công ty
chọn người, cô cố gắng ép người ngồi lùi về phía sau, nhưng kết quả vẫn
bị sếp chỉ điểm.
“Long Vịnh Thanh, cô là người của thôn Long Sơn, nắm rõ tình hình xung quanh đó nhất, kế hoạch thiết kế vườn thực vật đó giao cho cô và Lý Tịch, làm cho tốt nhé, đừng làm hỏng chiêu bài của
công ty chúng ta đấy.”
Sếp tổng dùng ánh mắt sắc như con cáo già
lướt qua mặt cô, ánh mắt uy nghiêm cộng thêm mỗi câu nói chắc nịch như
vậy, làm những lời phản bác của Long Vịnh Thanh nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô đứng cúi đầu trong góc ra sức vân vê gấu áo, trong khi đang nghĩ nên
dùng lý do gì để từ chối công việc này thì Lý Tịch liền ghé đầu tới, thì thầm bên tai cô, “Phụ trách thiết kế vườn thực vật không cần phải
thường xuyên ở thôn Long Sơn, nhưng mà liên quan đến bộ mặt của công ty, sếp Hồ đã sắp xếp như vậy, có nghĩa là nói cho cậu biết, đã giao toàn
bộ uy tín của công ty cho cậu, cậu đừng làm mất mặt công ty. Vịnh Thanh, nếu như cậu còn muốn làm việc ở công ty, thì phải nhịn, đợi về nhà hãy
trút cơn giận. Đương nhiên, nếu cậu không muốn làm nữa, thì mình cũng
không ngăn cản cậu đâu.”
Long Vịnh Thanh quay đầu nhìn Lý Tịch
một cái, Lý Tịch đứng đằng sau vỗ vỗ vai cô. Cô chần chừ một lúc, không
nói gì, lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Lý Tịch nói đúng, cô không
phải là nhân tài gì cả, cũng không phải là nhân tình của ai, sếp Hồ tội
gì phải nhân nhượng cho cô, mà đãi ngộ của công việc này đích thực là
rất tốt, tất cả mọi việc còn có đồng bọn là Lý Tịch che chở cho cô. Suy
đi tính lại, đúng là cô phải biết an phận một chút.
Trong buổi
tiệc của ngày hôm sau, một số nhân viên ở phía đầu tư cùng tổ kĩ thuật
gặp nhau lần đầu tiên. Long Vịnh Thanh đến bữa tiệc cùng Lý Tịch với cặp mắt đen thui, mặc một bộ lễ phục nền trắng sọc đen tinh tế, trông rất
giống quốc bảo*, lần lượt chào hỏi từng người. Phía đầu tư mà sếp Hồ
liên hệ được là tập đoàn Phong Hoa nổi tiếng, tập đoàn Phong Hoa cũng
rất chú trọng cho lần đầu tư này, cử rất nhiều nhân tài chuẩn bị đóng đô tại thôn Long Sơn. Điều làm cho người ta thấy phấn chấn nhất là, một
trong những công tử của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phong Hoa,
Quan Dịch Phong cũng có mặt trong danh sách thành viên đóng đô tại thôn
Long Sơn, là tổng phụ trách phương án đầu tư lần này. [* Quốc bảo: Con
gấu mèo.'>
“Vịnh Thanh, lần này cậu phải biết nắm bắt cơ hội, nghe nói rất nhiều người có tiền đồ đến đây...” Từ dạo học đại học, ai cũng
biết Lý Tịch là hoa đã có chủ, tay cầm một ly rượu vang đỏ, ghé sát vào
tai thì thầm nói cho Long Vịnh Thanh biết. Từ lần trước Long Vịnh Thanh
ủy thác cho cô giới thiệu người yêu, nên bây giờ khi gặp chàng trai nào, theo phản xạ có điều kiện, cô liền nghĩ ngay đến Long Vịnh Thanh. Tham
gia những buổi tiệc tùng với người yêu, cô cũng phải để ý xin cách liên
lạc với n