
ai cũng háo sắc, thấy con trai đẹp một tí là không kìm được mà gào thét, không biết e thẹn gì cả, lố lăng quá!”.
Trác Yến lạnh lùng liếc nhìn cậu.
Không hiểu vì sao, cô đặc biệt muốn đối đầu với cậu, thế là cô đứng cạnh sân bóng, nghển cổ lên và hét: “Trương Nhất Địch…”.
Nhưng do gào quá to, vừa hét xong tên mà chưa kịp nói nốt hai chữ cố lên, cổ họng cô đã khàn!
Giọng cô vốn không nhỏ, lúc cao giọng hét to mà đạt đến cảnh giới mất tiếng
thì không cần nghĩ cũng biết ba chữ “Trương Nhất Địch” bị cô hét như thế vang đến thế nào, có thể nói là lấn át mọi tiếng reo hò khác.
- Trong khoảnh khắc đó, đồng chí Giang Sơn như thể dưới chân có gắn lò
xo, không kịp bịt tai mà nhanh chóng nhảy bắn ra, cách xa cô một khoảng.
- Trong khoảnh khắc đó, các bạn nữ trong sân đều quay sang nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng.
- Trong khoảnh khắc đó, hai chân bạn Trương Nhất Địch đang trong tư thế
nhảy lên bỏ bóng vào rổ, sau khi nghe tiếng hét của cô, một chân không
kịp thu lại, vẫn đang lao về phía trước, chân kia lại đứng khựng lại –
nhịp chân chuệch choạc ấy khiến anh ngã ngồi xuống đất.
Còn bóng, trong tay anh, binh binh binh lăn xuống đất, binh binh binh lăn đến dưới chân một người đội kia…
- Trong khoảnh khắc đó, Trác Yến đờ đẫn đứng ngoài sân, máu dâng lên ngùn ngụt, hai tai mạch máu chảy rần rật, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Trong lòng cô có một nỗi khổ khó nói – người biết chân tướng sẽ hiểu cô chỉ
muốn đối đầu với Giang Sơn, chỉ đơn thuần là muốn hét một câu “cố lên”;
còn người không biết thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô đang lên cơn mê trai.
Trác Yến nghiêm túc nghĩ ngợi rồi rút ra kết luận thế này: Có lẽ người biết
chân tướng chỉ có một mình cô; còn không biết sự thực là tất cả sinh vật trong vũ trụ này…
Xem ra, cái tên đẹp của cô không thể giữ kỹ một mình, nhất định sẽ bị đồn đại…
Những giây phút sau đó, bên tai Trác Yến bỗng nổ bùng những tiếng hét thất
thanh: “Wow! Đẹp trai quá! Đẹp trai thật! Ngay cả té ngã cũng giống đang khiêu vũ ấy! Wow! Trương Nhất Địch, Trương Nhất Địch, Trương Nhất
Địch!!!”.
Trác Yến: “…”.
Trác Yến choáng váng nhấc tay lên lau mồ hôi lạnh toát, trong lòng rất ư cảm kích mảnh đất mà bạn Trương Nhất Địch đã ngã xuống.
Nếu không có nó, cô sẽ không nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt sắc nhọn của đám nữ sinh kia như thế…
Thở phào, cô kéo cái tên Giang Sơn tiểu nhân ti tiện và bỏ rơi bạn bè trong lúc nguy khốn, định bụng dạy cho cậu một bài học đạo đức.
Chưa kịp mở miệng thì ngoài sân bóng dường như đã xảy ra sự cố nào đó, các nữ sinh đều kêu ré lên.
Trác Yến muốn ngẩng đầu lên nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả là chưa
kịp hướng ánh mắt đến sân bóng thì đã nhận ra hình như cô lại trở thành
đối tượng bị mọi người trừng mắt giận dữ.
Run rẩy nhìn lại đám nữ thần giận dữ kia, Trác Yến phát hiện mỗi cô nàng đều đang nghiến răng kèn kẹt.
Cô không cho phép Giang Sơn bỏ chạy nữa, ra sức túm chặt cánh tay cậu
không buông, quay sang hỏi: “Chuyện gì thế? Tại sao bọn con gái kia đều
trừng mắt với mình tôi?”. Lúc nói, giọng cô rõ ràng đã khàn đi.
Có thể thấy ban nãy cô đã hét hết sức thế nào.
Vẻ mặt Giang Sơn phức tạp, đường như rất muốn tỏ ra rằng cậu không hề quen biết cái cô nàng đang túm chặt lấy cậu, nhưng cậu lại bị cô túm chặt
không buông: “Ê ê, buông ra, trước mặt mọi người đừng có lôi lôi kéo
kéo, thầy hướng dẫn lúc nãy nói rồi, bảo chúng ta chú ý lời nói cử chỉ,
ngoan, buông anh đây ra, cẩn thận lại ảnh hưởng!”.
Trác Yến vô cùng cố chấp: “Cậu hỏi bọn họ tại sao đều trừng mắt với tôi thì tôi buông!”.
Giang Sơn cúi đầu nhìn cô.
Vóc dáng cậu rất cao, cũng phải một mét tám, hai người lại đứng gần, nên tư thế cậu nhìn xuống cô vô cùng khinh khỉnh và coi thường: “Có tội đấy,
lúc nãy cậu đã gây ra chuyện gì mà cậu lại không biết à? Tiếng hét như
quỷ gào của cậu chẳng phải đã khiến Trương Nhất Địch mất bóng hay sao?
Sau đó quả bóng chẳng phải bị đối phương cướp mất hay sao? Sau đó đối
phương cầm quả bóng nhảy ba bước nhanh gọn lẹ bỏ bóng vào rổ, vào rồi;
sau đó dẫn đến việc bạn Trương Nhất Địch bại trận bởi một điểm đó. Chúc
mừng em gái Văn Tĩnh, bản lĩnh hãm hại người khác của cậu đã đạt đỉnh!
Còn nữa, xem như tôi xin cậu, mau buông tôi ra, tôi sẽ bị cậu chà ra
‘ghét’ mất!”.
Trác Yến trợn mắt nhìn cậu, tỏ vẻ không tin được:
“Tôi mà lại viết ra một kết cục thắng bại của trận đấu à”. Cô vô cùng
kích động khàn giọng than thở: “Trời ơi, không ngờ tôi cũng có ngày trở
thành hồng nhan họa thủy!”.
Giang Sơn vùng vẫy thoát ra khỏi
móng vuốt của cô, giọng cậu nghe có vẻ như sắp long trời lở đất đến nơi: “Văn Tĩnh, đừng nghĩ linh tinh, cậu là họa thủy thì đúng, nhưng không
phải ở cấp bậc hồng nhan, cấp bậc đó có yêu cầu rất cao về nhan sắc!”.
Trác Yến phẫn nộ: “Tức là, cậu nghĩ tôi không có nhan sắc hả?”.
Cô nghĩ kỹ rồi, nếu Giang Sơn dám nói no thì cô sẽ đạp bay cậu ta ngay.
Đồng chí Giang Sơn rất biết thân biết phận.
Cậu lắc đầu lia lịa: “Không không không, tôi không có ý đó!”.
Trác Yến vừa định khen cậu hiểu biết thì ngờ đâu cậu lại nói: “Không phải là cậu khô