Pair of Vintage Old School Fru
Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323985

Bình chọn: 9.00/10/398 lượt.

Con gái cưng, tìm con nè! Một cậu

bé!”.

Trác Yến đón lấy máy, “A lô?” một tiếng.

Bà Trác đứng cạnh vội hỏi: “Ai vậy? Ai đấy? Con gái cưng, là bạn trai của con phải không?”.

Trác Yến sau khi nghe giọng đối phương, lập tức lườm bà Trác: “Mẹ đừng đoán

mò nữa, bạn trai gì đâu! Đây là lớp trưởng lớp con, là bạn trai của Ngô

Song!”.

Bà Trác bĩu môi rồi ra khỏi phòng.

Trác Yến nghe

thấy trong ống nghe vọng ra giọng ai đó rất không vui: “Trác Văn Tĩnh!

Cậu có thể đừng tạo scandal khắp nơi cho tôi không? Cái gì là ‘bạn trai

của Ngô Song’? Bọn này bây giờ vẫn chưa phát triển đến mức đó đâu, cảm

ơn!”.

Nghe cậu nói thế, Trác Yến ngẩn người, hỏi thẳng: “Hả? Hôn rồi mà còn không tính à?! Vậy phải thế nào mới tính chứ?”.

Bên kia đầu dây im lặng rất lâu.

Trác Yến nuốt nước bọt, trở nên lúng túng trước sự đường đột của mình: “Có

phải là… đặc biệt không thích người ta nhắc đến chuyện cậu và Ngô Song

hôn… hừm… chuyện đó không? Nếu cậu không thích tôi nhắc thì sau này

không nhắc nữa… Có gì thì cứ nói, đừng giận nhé, đừng giận, chuyện này

không đánh để chúng ta đánh mất hòa khí…”.

“Em Văn Tĩnh!”. Giang Sơn bỗng mở miệng, cậu thở dài, hỏi cô: “Chân cậu sao rồi?”.

Trác Yến liếc nhìn cẳng chân tàn tật của mình: “Hừm, không đau không ngứa,

đến khi nhập học thì có thể ổn được bảy, tám phần rồi”. Khựng lại một

lúc rồi sực nhớ ra điều gì, cô hỏi Giang Sơn: “Đúng rồi, sao cậu biết số điện thoại bàn nhà tôi?”.

Giang Sơn “xì” một tiếng, thản nhiên

trả lời: “Câu này quá ngốc nghếch! Cậu không biết tôi là ai à? Tôi là

lớp trưởng! Thông tin cá nhân của lớp mình làm sao mà tôi không có bản

dự bị được?”.

Trác Yến không chịu nổi bộ dạng đắc ý của cậu,

không nghĩ ngợi gì mà tạt ngay nước lạnh vào: “Cậu có bản lĩnh nhỉ, vậy

tôi hỏi cậu, cậu có biết số điện thoại nhà Ngô Song không?”.

“…”. Giang Sơn nghẹn lời.

Một lúc sau cậu biện bạch: “Đừng lươn lẹo, cô ấy có phải lớp ta đâu!”.

Trác Yến không tha: “Vô tâm! Quá vô tâm! Thế nào là không phải lớp chúng ta, tôi nói là công phu của cậu vẫn chưa đủ!”.

“Cậu cứ theo tôi đi thì biết, làm sao tính là công phu chưa đủ? Chẳng phải

cô ấy có di động hay sao, bọn này có thể gọi di động mà!”. Giang Sơn nói thẳng thắn.

Trác Yến không nhịn được cười giễu cậu: “Phải phải

phải phải phải! Giang thiếu gia cậu nhiều tiền mà, đâu cần quan tâm đến

tiền gọi điện thoại! Nhưng mà nếu nói thế thì tôi cũng phải thắc mắc,

tại sao cậu không dè sẻn với người ta, tiền di động cũng chịu bỏ ra, mà

đến tôi thì bủn xỉn thế hả? Tôi cũng có di động mà, sao cậu lại gọi vào

số bàn! Cậu kỳ thị tôi và di động của tôi, cả điện thoại bàn của tôi có

phải không?”.

Giang Sơn bị cô chọc tức đến nổi thở hổn hển: “Trác Văn Tĩnh cậu!!! Cậu nói thử xem! Cậu nói thử xem cậu vô lý thế nào!!!” Mấy ngày sau Trác Yến lại nhận được điện thoại.

Lần này người gọi là Trương Nhất Địch.

Trác Yến rất sửng sốt: “Sao cậu cũng có điện thoại nhà mình?”.

Đối phương “ừ” khẽ một tiếng như đang trầm ngâm. Sau đó nói: “Tôi hỏi Tiểu Dư phòng các cậu”.

Trác Yến ậm ừ: “Vậy thì mình không lạ nữa, nó là đài phát thanh của xã mà, lại còn là dạng rất nhiệt tình và miễn phí nữa!”.

Trương Nhất Địch cười khẽ.

Trác Yến nghe thấy tiếng cười của anh, nhớ đến đoạn đối thoại giữa Lộ Dương và Tiểu Dư.

“Em gái Văn Tĩnh! Kiếp trước cậu vặt mất dây thần kinh cười của Trương Nhất Địch hả? Bình thường số lần nghe nói có động đất cấp tám còn nhiều hơn

số lần Trương Nhất Địch cười, nhưng tên này cứ nghe cậu nói là lại cười, thật kỳ quặc, em gái già nói nghe xem là vì sao?”.

“Đừng phỉ

báng thần tượng của tớ! Không phải anh ấy đang ‘cười’ đâu, mà là đang

‘cười giễu’ đó! Anh ấy cười giễu Văn Tĩnh quá ngốc!”.

Lần này

lại nghe Trương Nhất Địch cười. Trác Yến không nhịn được, hỏi: “Trương

Nhất Địch, mình hỏi cậu một câu được không? Sao cậu cứ nghe mình nói gì

là cười… giễu mình… tổn thương tự trọng quá…”.

Bên kia im lặng.

Trác Yến dùng ngón tay xoắn dây điện thoại, có phần thấp thỏm.

Một lúc sau, cô nghe anh nói: “Cậu nghĩ tôi đang cười giễu cậu? Cậu nghĩ thế à?”.

“…”. Đến lượt Trác Yến im lặng.

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cười là vì cảm thấy nghe cậu nói chuyện rất… rất

vui vẻ”. Ba tiếng cuối giọng anh nhỏ dần, như có một vẻ bẽn lẽn nào đó.

“Ha ha ha ha!”. Trác Yến hớn hở, cười sảng khoái: “Cậu nhất định đừng thay

đổi nhé! Sau khi nhập học, cậu phải giúp mình nói những lời này cho Tiểu Dư nghe! Để mình khỏi bị nó kì thị, bảo mình ngốc nghếch, hừ! Ai ngốc

hơn ai vẫn chưa chắc đâu! Thật là!!!”.

Trương Nhất Địch lại cười khẽ.

Một lúc sau anh hỏi: “Chân cậu thế nào rồi?”.

“Không sao!”. Trác Yến thản nhiên gõ vào lớp thạch cao trên chân: “Đến khi nhập học thì có thể tháo bột ra rồi!”.

“Chân cậu không tiện đi lại thì kỳ nghỉ này thế nào? Có chán không?”.

Trác Yến nhớ đến Đổng Thành, trong lòng có phần ảm đạm.

Hất tóc, xốc lại tinh thần, cô đáp: “Không đâu! Bố mẹ mình mua laptop cho mình, có thể lên mạng giải sầu!”.

Trương Nhất Địch đáp “ừ”. Một lát sau lại hỏi: “Có số QQ không?”.

“Không có…”. Trác Yến toát mồ hôi.

Lên mạng mà k