
ngoài với tớ một lúc được không?”.
Trác Yến buông bút, theo bạn ra ngoài.
“Yến Tử, cậu có nhìn thấy Giang Sơn đâu không? Buổi sáng tớ thi xong đã bắt
đầu tìm anh ấy nhưng mãi không thấy, gọi điện cho anh ấy thì tắt máy!
Anh ấy chưa bao giờ biến mất mà không nói tiếng nào cả, tớ lo là có
chuyện gì đã xảy ra, thật cuống chết đi được!”. Ngô Song vừa ra khỏi cửa lớp đã gấp gáp hỏi ngay Trác Yến.
Trác Yến vội an ủi: “Chắc
không có chuyện gì đâu, cậu ta thông minh lắm! Có lẽ đúng lúc di động
hết pin chăng? Cậu đừng lo, bọn mình cứ chờ thử xem sao, đến tối nếu
không thấy cậu ta thì mình đi tìm thầy giáo!”.
Ngô Song được an ủi, hoàn hồn lại rồi đi về. Trác Yến vào lớp ngồi xuống.
Mắt thì nhìn sách nhưng chẳng lọt nổi chữ nào vào đầu.
Ngẩng lên nhìn chỗ ngồi trước mặt, cô bất giác chau mày.
Vốn dĩ cô nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát cả, Ngô Song có phần thần hồn
nát thần tính thôi. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì bắt đầu thấy có gì đó
là lạ.
Giang Sơn luôn là người làm việc có trước có sau, nếu
không thầy hướng dẫn đã không yên tâm mà chọn cậu làm lớp trưởng. Chuyện biến mất đột ngột như hôm nay, quả thật trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Mang tâm trạng ngờ vực, Trác Yến vừa ngẩn người vừa xem sách.
Một buổi chiều đã trôi qua như vậy.
Đến tối, lúc Trác Yến vào lớp học đã nhìn thấy Giang Sơn.
Cô bất giác thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đến gần chỗ ngồi, chọc chọc Giang Sơn, giọng có vẻ bất mãn, cô trách móc: “Anh Giang Sơn à, anh đi đâu cả buổi chiều thế hả?”.
Giang Sơn nhếch môi cười: “Bực bội, không muốn đọc sách nên ra quán net chơi game”.
Trác Yến nghe thế thì nổi giận, đưa ngón tay chọc vào vai cậu: “Cậu thật là… Tôi không biết nói cậu thế nào nữa! Chơi game thì chơi, sao không nói
tiếng nào! Di động thì tắt máy, cậu có biết lúc cậu chơi game thì người
ta đang lo lắng sốt ruột vì cậu không?”.
Giang Sơn không phản bác gì, gương mặt vẫn nụ cười ranh mãnh: “Lo lắng sốt ruột vì tôi? Thật
không? Ai thế? Cậu? Hay là người khác?”.
Trác Yến nghẹn lời, suýt nữa thì cắn phải lưỡi: “Ưm…”. Cô không nhịn được, lườm cậu: “Đang nói
đàng hoàng với cậu, đừng đùa nữa! Bọn này đều lo lắng cho cậu! Cậu không tắt máy còn được, lần này tắt máy mà người ta không nghĩ linh tinh hay
sao? Có phải di động bị trộm mất không? Hay là bị xe đâm? Có phải bị lừa gạt hay không…”.
Cô nói như súng bắn liên thanh, nói ra một đống tình huống kinh khủng.
Giang Sơn nhìn Trác Yến, nụ cười tinh nghịch bên khóe mắt bị cậu giấu đi.
Trác Yến vẫn đang nói tiếp.
“Có phải là bị…”.
Giang Sơn bỗng cắt ngang: “Tôi hứa, lần sau tôi sẽ nhớ mở máy”.
Trác Yến ngẩn người: “Cậu đừng hứa với tôi, cậu nói với tôi thì có ích gì!
Cậu phải nói rõ với Ngô Song để bạn ấy yên tâm mới đúng. Bạn ấy lo cho
cậu như thế!”.
Giang Sơn toét miệng cười: “Biết rồi!”. Quay đầu đi, bắt đầu ôn tập.
Trác Yến nhìn sau lưng cậu, nhún vai rồi cúi đầu chăm chỉ ôn tập.
Từ hôm ấy, chỗ ngồi của Giang Sơn không còn vắng vô cớ nữa. Nếu có lúc
không đến học được, cậu sẽ làm như vô tình cố ý nói cho Trác Yến biết.
“Buổi chiều phụ ít việc với thầy”. “Ngày mai phải đến khoa sắp xếp một chút
thứ với thầy chủ nhiệm”. “Buổi tối phòng bọn tôi đi ăn với nhau”.
Cậu không nói thẳng là không đến ôn tập. Trác Yến mơ mơ hồ hồ, cũng không hiểu được ý đồ cậu làm thế là gì.
Đến mãi sau này, cô mới hơi hiểu ra, thì ra chuyện mà cậu làm với cô, thực ra gọi là, khai báo.
Sau khi thi hai môn, tâm trạng vốn căng thẳng của mọi người đã trở nên lười biếng uể oải bởi lịch thi kéo dài quá.
Chiều hôm thi xong môn thứ hai, Trác Yến không đến phòng tự học.
Hôm sau cô vừa vào phòng ngồi xuống, Giang Sơn liền quay lại hỏi cô: “’Trạm tiếp theo Thiên Hậu’ là gì?”.
Trác Yến vốn đang lười biếng, nghe câu hỏi của cậu thì lập tức có tinh thần, hào hứng nói: “Đó là một bộ phim rất hay, tôi cho là rất kinh điển ấy!
Đáng được đề cử nhiệt liệt!”. Chiều qua cô không đi tự học là do trốn
trong phòng xem bộ phim này.
Rồi Trác Yến khựng lại, bất giác nghi ngờ: “Này, sao cậu lại biết ‘Trạm tiếp theo Thiên Hậu’?”.
Giang Sơn cười giễu: “Có phải cậu đã quên rằng trong QQ của cậu có thêm một
người bạn tên là ‘lớp trưởng’? Có phải cậu nghĩ người bạn này đui mù
chắc, cái chữ ký dài thườn thượt như vậy mà cậu ta không nhìn thấy?”.
Trác Yến vỗ trán, ngượng ngùng cười hì hì.
Bộ phim hôm qua cô xem, có lẽ trong mắt người khác thực ra cũng chỉ bình
thường, nhưng không biết vì sao cô lại thấy rung cảm sâu sắc.
Có lẽ vì ngụ ý mà nó ẩn chứa – Cố lên! ‘Trạm tiếp theo Thiên Hậu’ chính là bạn!
Cô thích điên cuồng ca khúc chủ đề cùng tên “Trạm tiếp theo Thiên Hậu”.
Sau khi xem xong bộ phim này, cô lập tức chạy đến tiệm đĩa CD mua ca
khúc phim. Nhưng mấy tiệm đều không thấy, cuối cùng đành buồn bã trở về
phòng.
Lúc về rồi, cô viết dưới chữ ký của mình: Hầu ca vạn năng
huynh mau cưỡi cân đẩu vân đến trước mặt muội nói rằng huynh sẽ tặng
muội CD “Trạm tiếp theo Thiên Hậu” đi! Hầu ca tuy rằng huynh nhiều lông
nhưng muội sẽ dũng cảm lấy huynh…
Trác Yến thở dài đau lòng với
Giang Sơn: “Haizzz, tôi tìm rất nh