
bóc lột sạch, cũng tham gia vào đội quân
thổ phỉ, giúp đỡ truyền báo tin tức.
Kỳ Vương sai quân tiêu diệt, nhưng núi nhiều đất hiểm, quân địch phân tán, đánh phía Đông thì lại
chạy phía Tây, đánh phía Tây thì lại chạy phía Đông. Do đường xá không
bằng phẳng, nên chần chừ không dám vận chuyển lương thực.
Không có lương, lấy gì làm mồi đây?
Diệp Chiêu biết tin, cau mày nhăn mặt.
Hạ Ngọc Cẩn ở bên cạnh nhặt xương cá cho vợ, nghe do thám báo tin, bối rối hỏi: “Tại sao cứ phải nhất định cắt đứt lương thực của đối phương? Kỳ
Vương không vận chuyển lương thực, Đông Hạ e là đợi quá sốt ruột. Chúng
ta trực tiếp làm mấy chục xe vận chuyển lương thực của Giang Bắc, làm
một bức thư và giấu ấn giả, chất lương thực lên, rồi giả vờ là Kỳ Vương
đưa đi là được rồi.”
Nếu người bên cạnh đề xuất ra một ý kiến
ngốc nghếch như thế, Diệp Chiêu sẽ chửi rủa thậm tệ. Nhưng trước mặt là
người đàn ông của trái tim cô, cho dù nêu ra một ý kiến ngốc nghếch,
nhưng cũng là sự ngốc nghếch đáng yêu, vì thế cô dịu dàng giải thích:
“Số lương thực mà Kỳ Vương vận chuyển cho Đông Hạ không phải ít ỏi, quốc khố trống rỗng, quân lương của ta sớm đã không đủ, nếu đưa lượng lớn
lương thực cho quân địch như thế, thì chúng ta không có gì ăn cả”.
Hạ Ngọc Cẩn ngây ngô hỏi: “Mua lương thực không được sao?”.
“Lương thực có thể lấy ở xung quanh đều đã lấy gần hết rồi”. Diệp Chiêu than
thở: “Chúng ta làm gì có tiền mà mua lương thực chứ?”
“Nhưng…” Hạ Ngọc Cẩn ngốc nghếch lấy hạt hướng dương: “Ta có tiền mà.”
Diệp Chiêu: “Đây không phải là con số nhỏ, còn anh thì…”
Lời vẫn chưa nói hết, Hạ Ngọc Cẩn đã bắt đầu móc từ trong quần áo, tay trái nắm một nắm ngân phiếu, tay phải một nắm ngân phiếu, giá trị từng tờ,
cộng lại cũng phải mấy chục vạn lượng. Còn quay đầu bảo Dế Mèn về mang
một cái hộp tới, mở ra toàn là châu ngọc phỉ thúy, lấp la lấp lánh,
chiếu sáng cả một vùng quân doanh. Cậu ta đẩy hết ra trước mặt Diệp
Chiêu, kể công nói: “Ta không tham ô, trong số tiền này có số là Hoàng
thượng thưởng, Thái hậu thưởng, Hoàng hậu thưởng, Quý Phi thưởng, anh
trai cho, mẹ cho, còn có lén lút lừa người mà kiếm được, trước đây ăn
uống đều không mất gì, nên không tiêu tiền. Cha và anh trai làm hoàng
thương bao nhiêu năm, tích lũy đầy nhà, khi chia nhà, mẹ sợ ta không có
bản lĩnh nuôi cả nhà, không ngẩng đầu trước mặt vợ được, bèn đưa cho ta
một đống tiền, trong nhà lại không nuôi quá nhiều thiếp phòng con cái,
chi phí ít hơn nhiều các nhà vương phủ khác. Trước khi đến đây, ta còn
dặn quản sự ở kinh thành giúp ta bán hết tranh chữ cổ và thôn trang,
tiền vài ngày nữa là tới, sợ hoàng bá phụ cung cấp không đủ quân lương,
nàng có cái tính ngang bướng đồng cam cộng khổ với tướng sĩ, khiến con
ta ăn không đủ no.”
Người đàn ông của cô thực sự có tầm nhìn sâu sắc!
Thật hào phóng! Thật sảng khoái! Nhiều tiền như thế mà lấy ra không một chút tiếc nuối!
Quả nhiên cô không lấy nhầm người!
Diệp Chiêu ngày nào cũng lo lắng về chuyện tiền nong, tự nhiên thấy một đống ngân phiếu, cũng không kể là của nhà quan hay của nhà mình, có thể giúp đỡ là được rồi.
Hạ Ngọc Cẩn rất có tính tự giác: “Trận chiến này là đánh cho Đại Tần, cũng là đánh vì giang sơn Hạ gia chúng ta, ta là
tông thất, bỏ ra một chút tiền cũng là việc nên làm. Huống hồ ta lừa
hoàng bá phụ, tự trốn ra chiến trường, nếu không có công trạng gì, khi
về…”. Nhớ lại khi về phải chịu đòn, cậu ta đã sợ chết khiếp: “Ta vét
sạch nhà cửa mang tiền ra chiến trường, giúp giải quyết nỗi lo trước mắt cho Hoàng bá phụ. Thê tử ơi nàng nhất định phải cầu xin giúp ta, để ông ấy đánh ta ít đi vài cái nhé”.
Diệp Chiêu ôm lấy đống ngân phiếu không chịu rời: “Yên tâm, chàng là đứa cháu ngoan vì bảo vệ Thái hậu,
bà ấy nhất định không thể ngồi nhìn không quan tâm được. Thiếp bảo mọi
người nói vào cho chàng, chứng minh chàng ở trong quân không làm loạn,
lại chuẩn bị cho thiếp thuốc Kim sang tốt nhất, chắc ông ấy không đến
nỗi đánh chàng mạnh tay đâu”.
Hạ Ngọc Cẩn mặt mày đau khổ: “Được
thế thì tốt quá, trong nhà để một nghìn lượng cho mấy người ở lại, thêm
một đứa con nữa là chẳng còn gì. Ta không biết đánh nhau cần bao nhiêu
tiền, cầm được bao nhiêu thì cầm, chỉ sợ không đủ tiêu. Đến cả của hồi
môn của nàng ta cũng đem tới, số tiền này nàng có thể không động đến thì đừng động đến”.
Diệp Chiêu hào sảng: “Của hồi môn không phải dùng để tiêu sao? Cái việc nhỏ này coi là gì chứ? Thiếp ăn vỏ cây cũng được.”
Hạ Ngọc Cẩn sờ sờ cái bụng yếu ớt của mình, quyết định dứt khoát: “Ta nhớ
mẹ, sau khi về ở phủ An Thái Phi một thời gian, mẹ thấy chúng ta bình
yên trở về, nhất định rất vui”.
Diệp Chiêu đồng ý: “Làm con dâu cũng nên thường xuyên đi thăm người già”.
Sơn cùng thủy tận, cuối cùng thì vẫn phải già.
Trong mắt hai con người vô lại đó đang lóe lên những cái nhìn ác độc, vô sỉ cùng cười lên.
Ở kinh thành xa xôi, phủ An Vương.
An Thái Phi đang hắt xì hơi mạnh vài cái.
Tiền có rồi, lương thực cũng sẽ có.
Diệp Chiêu không dám giao việc mua bán cho Hạ Ngọc Cẩn, cái đồ tiêu tiền như đất, nhưn