
iến sự hổ lang của Đông Hạ, đoàn kết một lòng với mọi người, còn trào
lên lòng yêu nước, dùng hết tài nghệ của mình để hóa trang Hồ Thanh
thành Diệp tướng quân.
Cũng được mời đến còn có Hoắc Ngọc Lang ở
Bách Hỷ Lầu ở Thượng Kinh, diện mạo xinh đẹp, lại thiện về khẩu kỹ, có
thể nói đủ thứ giọng. Lúc bị cường quyền ức hiếp, được Hạ Ngọc Cẩn giải
cứu, có ơn thì phải trả nên đồng ý cùng đi tới Giang Bắc, mạo hiểm ở bên cạnh Diệp tướng quân giả, chịu trách nhiệm thay “cô ta” nói.
Mùng năm tháng năm, là lúc Đông Hạ Vương chết, Đông Hạ nội bộ loạn lên, ngày hôm sau tấn công là thời cơ đẹp nhất.
Diệp Chiêu tin vào thủ đoạn của Liễu Tích Âm, nhưng cũng tin vào sự biến đổi.
Vì kế hoạch của cô ấy, khi việc chưa thành thì tin tức này tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.
“Đông Hạ Vương đã chết, Ha Nhĩ Đôn hữu dũng nhưng vô mưu. Y Nặc hai lần bị ta đánh bại, lòng căm hận rất sâu sắc, trong lúc hỗn loạn, khó mà ra phán
đoán chính xác được. Do Hồ tham tướng dẫn mười vạn đại quân, lấy thân
thế của ta, hướng về cửa Tây, có thể thu hút được sự chú ý của đại quân
chủ lực Đông Hạ”. Diệp Chiêu lần nữa nhắc lại kế hoạch của ngày hôm nay: “Kỳ Vương không thể kiên nhẫn, sai quân đi thăm dò, đã bị Thu Lão Hổ
chặn lại. Hôm qua là lễ Triều thánh của Đông Hạ, lương thực của bọn
chúng đã kiệt quệ. Ngô tướng quân lấy danh nghĩa vận chuyển lương thực,
đem theo bảy tám cao thủ trà trộn vào trong thành, cùng phối hợp với mật thám đã bố trí sẵn, nhân lúc hỗn loạn chạy ra cửa phía Đông. Tối nay,
ta dẫn ba nghìn tinh binh, đứng ở ngoài cửa Đông, đợi tín hiệu trong
thành vang lên, sẽ tân công cửa phía Đông”.
Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Khả năng của Ngô tướng quân còn chưa đủ để mở cửa thành sao?”.
Diệp Chiêu chỉ vào địa đồ nói: “Ông ấy chỉ cần gây ra sự hỗn loạn, thu hút
sự chú ý của quan binh trấn thành là đủ rồi. Dưới chân thành là một hồ
sen lớn, bây giờ mặt băng đã tan dần, trèo lên không dễ, nên lính giữ
thành sẽ hơi lơ là. Chỉ cần chuyển sự chú ý của bọn chúng đi chỗ khác
nửa khắc, khinh công của ta có thể trèo lên tường thành, thả dây thừng
xuống, để những cao thủ còn lại chèo thuyền nhỏ vào. Sau khi lên thành,
cùng ta tấn công cửa thành, còn những binh sĩ còn lại ở ngoài chờ sẵn.
Sau khi đợi cửa thành phía Đông mở, ta xác nhận tình hình xong sẽ phát
ra hiệu lệnh. Mười vạn đại quân lập tức tiến công, trong đánh ra ngoài
đánh vào, đánh cho hắn ta không kịp trở tay”.
Hồ Thanh hỏi: “Nếu Liễu Tích Âm không thành công thì sao?”.
Diệp Chiêu nói: “Ba canh giờ nữa mà không nhận được tín hiệu, không phải đợi ta trở về, lập tức chuyển thành đội quân bao vây thành trì duy trì
chiến tranh lâu dài”.
Nếu Liễu Tích Âm thất bại, Đông Hạ đã giăng bẫy mai phục chờ sẵn, cô mạo hiểm tấn công vào, chín phần chết một phần sống.
Hạ Ngọc Cẩn chần chừ hỏi: “Liễu Tích Âm vẫn còn sống chứ?”.
Diệp Chiêu: “Khó nói lắm, nếu cô ấy không tự...”.
Hồ Thanh bổ sung: “Nếu cô ấy không tự vẫn, Đông Hạ sẽ tra khảo cô ta người đứng sau là ai, chưa chắc đã để cô ta chết nhẹ nhàng đâu”.
Tội giết vua, thiên đao vạn quả, tra hỏi sẽ còn đau khổ hơn chết.
Diệp Chiêu võ công giỏi nhất, hung danh vang xa, mấy trận chiến lớn, đại
quân Đông Hạ nghe thấy đã sợ hãi. Vì cÔ Ânói Đông đánh Tây, có thể làm
cho kẻ địch trở tay không kịp và tấn công thành là lựa chọn thích hợp
nhất. Mặc khác, Hạ Ngọc Cẩn cũng tin, cô ấy vẫn ôm tia hy vọng, muốn
nhân lúc hỗn loạn thử cứu Liễu Tích Âm ra.
Liễu Tích Âm vì đại nghĩa quốc gia mà hy sinh, thật đáng khâm phục, thật là một người con gái anh dũng.
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ về mình chả có điểm nào tốt cả, tự mình hổ thẹn, trong
lòng buồn chán, không dám ngăn cản cách làm của Diệp Chiêu, chỉ có thể
mỉm cười vui vẻ, tiễn mọi người lên đường.
Cậu ta lo lắng hỏi Lữ đại phu: “Vợ ta nhảy lên nhảy xuống thế, trong bụng không sao chứ?”.
Lữ đại phu ấp úng: “Chắc... chắc... cũng coi là ổn định rồi...”.
Diệp Chiêu im lặng một lúc, từ từ nói: “Liễu Tích Âm lấy tính mạng mình để
đổi lấy thời cơ, bất luận thế nào cũng không được bỏ lỡ. Có những thứ,
vẫn nên thuận theo số phận thì hơn”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy mọi người
đều rất lo lắng, bèn xoa xoa bụng cô, nói với giọng nghiêm túc nhất,
nhắc nhở đứa con trong bụng vẫn con chưa ra đời: “Tiểu tử kia, cùng với
mẹ người đánh trận bao nhiêu tháng rồi, ít nhiều cũng hiểu một chút quân pháp chứ hả? Quân pháp chính là không được làm phiền mẹ ngươi, nếu
không ra đời sẽ bị đánh ba trượng”.
Lời vừa nói xong, phá vỡ bầu không khí nặng nề, mọi người đều nhẹ nhõm đi nhiều.
“Không được”. Miêu Tiên Nhi đang hóa trang cho Hồ Thanh, bỗng nhiên dừng tay
lại, so so dung mạo của Diệp Chiêu, rồi thở dài thườn thượt: “Hồ tham
tướng và Diệp tướng quân tuy vai rộng như nhau, nhưng thân trên hơi dài, da lại quá đen, mắt lại quá nhỏ, khác xa với Diệp tướng quân. Người
không quen biết ở xa nhìn thì còn được, nếu là người quen biết mà nhìn
thấy, e là khó mà giấu được.”
Hồ Thanh và Diệp Chiêu chiều cao
không chênh lệch mấy, tuy chân ngắn, mắt hơi nhỏ và dài, trợn thế nào
cũng không to lên được, khác xa với đô