XtGem Forum catalog
Tương Tư Ác Quỷ

Tương Tư Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324233

Bình chọn: 8.5.00/10/423 lượt.

cấp trên của con thôi ạ.”

Hiểu lầm? Bà đã sống quá tuổi 68 chẳng nhẽ lại không nhìn ra được.

Có vị cấp trên nào đặc biệt trở riêng thư kí tới thăm bệnh? Có vị cấp trên nào lại thân mật ôm qua hông của thư kí không? Có vị cấp trên nào đích thân giúp mẹ của thư kí đi nhập viện?

Từ lúc tới cho đến giờ, cậu Cừu vẫn luôn đối xử với con gái của bà cẩn thận từng li từng tí, không cần nghĩ cũng biết chàng thanh niên kia thực sự thích con bé ngốc này, càng miễn bàn tới những phản ứng hiện tại của Khả Khanh.

Tống Thanh nhìn con gái mím môi, bà hỏi nhẹ nhàng: “Người nghe điện thoại của con hôm cuối tuần là vị cấp trên đó hả?”

Cả người Khả Khanh cứng đờ, thật lâu sau cô mới hé miệng nói, giọng có phần khàn đi: “Con và anh ấy chỉ là… Chỉ… đơn thuần là…”

“Con bé ngốc này, quan hệ giữa đàn ông và đàn bà không bao giờ có thể đơn thuần được, nhất là khi người phụ nữ đã yêu người đàn ông.”

Khả Khanh ngẩng phắt đầu lên, mặt cắt không còn hột máu, môi cô bật thốt ra tiếng phủ nhận như một phản xạ, – “Con không…”

Tống Thanh dịu dàng nhìn viền mắt bắt đầu ửng đỏ của con gái, bà không nói tiếp.

“Con…” – Khả Khanh há miệng muốn phủ nhận điều đó nhưng lại không thể nói nên lời.

“Không sao, không sao.” – Tống Thanh vỗ lên bàn tay của con gái, an ủi cô.

Khả Khanh trở tay nắm lấy bàn tay ấm áp của mẹ, cô đau đớn, run run nói: “Không có khả năng đó, không thể được…”

“Cô bé ngốc ơi, mẹ biết con sợ cái gì, nhưng nếu nó thực sự yêu con thì nó sẽ không để ý tới điều đó, còn nếu nó thực sự để ý, thì cũng đâu ai quy định con không được nắm chặt hiện tại đâu.”

“Nhưng điều này… không công bằng….”

Tống Thanh đau lòng vỗ về gương mặt tái nhợt của con gái. – “Đúng không công bằng, nhưng ở đời đâu có chuyện công bằng? Mẹ là con người, phải trải qua sinh lão bệnh tử rồi cuối cùng cũng sẽ chết đi….”

“Mẹ sẽ không bao giờ già đâu!” – Khả Khanh luôn biết rồi sẽ có một ngày như vậy, nhưng điều đó được nói ra từ miệng Tống Thanh vẫn khiến cô hốt hoảng vô cùng.

“Mẹ tự biết mình đã già rồi.” – Tống Thanh cảm thấy lòng mình thật ấm áp, bà đưa tay khẽ xoa đầu cô con gái luôn tỏ ra kiên cường, nhưng bên trong lại mềm yếu. – “Mẹ sáu mươi tám rồi, ba con cũng đã bảy mươi hai, rồi cũng sẽ đến một ngày chúng ta phải ra đi. Mẹ vẫn luôn day dứt, không đành lòng để con ở lại cô đơn một mình nên mẹ mong con có thể nắm chặt mối nhân duyên này, toàn tâm toàn ý yêu một người. Có thể một ngày nào đó nó sẽ biết và oán trách con, nhưng ít ra hai đứa đã từng có thời gian hạnh phúc bên nhau, mà biết đâu nó lại hiểu và thực sự yêu con thì sao? Cũng giống như chúng ta cũng hiểu và yêu quý con từng phút từng giây vậy.”

Khả Khanh rơi lệ, cô nghẹn ngào: “Anh ấy nói… Anh ấy yêu con…”

“Vậy thì tốt rồi!” – Ông trời thật có mắt. Khóe mắt Tống Thanh cũng bắt đầu ngấn nước, bà nắm chặt tay con gái mình. – “Tốt rồi con ạ!”

“Nhưng con sợ…”

“Đừng sợ con yêu, nếu có một ngày nó phát hiện ra bí mật của con, nó chấp nhận được là điều tốt, còn nếu không, con đừng buồn, rồi sẽ có một người khác biết chấp nhận con xuất hiện. Đàn ông trên thế gian này nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có một người hiểu và chấp nhận con thôi. Mẹ biết con sẽ cảm thấy ông trời đối xử thật thiếu công bằng với mình, nhưng con biết không, những người khác chỉ có vài chục năm ngắn ngủi để đi tìm một nửa của đời mình, còn con lại có rất nhiều thời gian để đi tìm người đó, người đàn ông thuộc về con. Trong thế giới này chỉ có một người dành riêng cho con, người ấy có thể thấu hiểu con như chính con hiểu con, yêu con như yêu chính bản thân mình.”

“Thật vậy sao?” – Khả Khanh không dám hy vọng xa vời như vậy, nhưng bất giác lại tin tưởng.

“Đương nhiên rồi.” – Thống Thanh lấy khăn tay lau đi vệt nước mắt trên mặt con gái, bà tiếp tục nói – “Nhất định sẽ có một người như thế, con chỉ cần tìm ra người đó thôi. Như ba và mẹ cũng đã từng cho rằng cả đời này phải buồn khổ vì không thể có con, nhưng ông trời lại đem con tới cho chúng ta, vì thế dù có thế nào con cũng không được từ bỏ. Chưa đi đến tận cùng thì con không thể biết thứ đang chờ ở phía trước là gì.”

Bà lau đi dòng lệ trên gương mặt Khả Khanh, gạt vài sợi tóc dài vén ra phía sau, tiếp đó dịu dàng cầm tay cô. – “Cuộc sống chính là tự mình phải nếm trải qua những cung bậc cảm xúc thăng trầm, thử yêu, thử đau, thử khóc, thử cười. Rồi đến một ngày khi nhìn lại, con sẽ thấy cuộc đời mình không phải là sa mạc hoang vu nữa, những hỉ nộ ái ố lúc này đều sẽ khiến cuộc sống xung quanh con sinh động hơn, trở thành những bức tranh đầy màu sắc quý giá, mỗi một chiếc lá, mỗi một đóa hoa, một giọt mưa, hay một hòn sỏi ven đường cũng đều thuộc về bức tranh của con. Mẹ tin rằng đến lúc đó người đàn ông thuộc về con cũng sẽ ở trong bức tranh đó, nắm tay con, đứng bên cạnh con.”

Nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẹ, Khả Khanh thấy lồng ngực mình đau thắt, nước mắt lại lăn xuống một lần nữa.

“Con ngoan, đừng khóc, hãy đồng ý với mẹ, con sẽ chấp nhận mối nhân duyên này nhé?”

Cô không thể đáp lời, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu.

“Con gái ngoan, thuyền đến đầu đầu tự nhiên sẽ t