
hẳng, chớ nên suy nghĩ nhiều quá, con chỉ cần cố gắng hết sức là được, phải không?”
“Vâng…” – Khả Khanh lại ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Thanh đau lòng vòng tay ôm lấy con gái, bà thầm cầu nguyện mình đã không nhìn lầm cậu thanh niên cao lớn kia.
————-
Trời tối.
Khả Khanh một mực muốn ở trong bệnh viện cùng mẹ, mãi cho tới khi thời gian thăm bệnh kết thúc cô mới miễn cưỡng ra về cùng Cừu Thiên Phóng. Nhưng vừa ra khỏi bệnh viện, lên xe, cô lại im lặng.
Cừu Thiên Phóng biết lúc sáng hắn đã quá ép cô, hắn không nên nói ra điều đó. Nhưng nếu hôm nay không nói thì sau này càng khó có cơ hội thổ lộ. Cho nên, hắn vẫn nói.
Hắn đã sớm đoán cô sẽ có phản ứng mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn bị những lời nói của cô làm cho tổn thương.
Bởi vì em không yêu anh…
Lồng ngực hắn cứ thắt lại từng cơn, Cừu Thiên Phóng cố hít một hơi thật sâu, cố đè cơn đau xuống.
Biết cô không yêu hắn là một chuyện, nhưng chính tai nghe được điều đó lại là chuyện khác.
Thực đáng đời hắn mà, hắn hiểu.
Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn vẫn thực sự hy vọng rằng cô đã thích hắn.
Cừu Thiên Phóng mím chặt môi, thừa cơ dừng đèn đỏ liền liếc mắt sang Khả Khanh. Cô vòng hai tay trước ngực, sắc mặt tái nhợt nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ điều chi.
Cô đang nghĩ làm thế nào để đuổi hắn ra khỏi cửa ư?
Chết tiệt! Tại sao hắn không thể nhẫn nhịn mà nói ra câu nói kia?
Cừu Thiên Phóng thầm mắng chính mình, tay vẫn lái xe đi vào con ngõ nhỏ.
Hắn nhất định phải nghĩ cách ở lại, khó khăn lắm mới tìm được cô, khiến cô tiếp nhận hắn, đồng ý cho hắn bước vào cuộc sống của cô…
Đến phòng trọ của Khả Khanh, Cừu Thiên Phóng không muốn dừng xe lại, hắn chỉ muốn lái đi tiếp cho tới khi nghĩ ra cách mới thôi. Nhưng hắn biết rồi cô cũng sẽ phát hiện ra, đến cuối cùng hắn vẫn phải dừng xe lại.
Xe dừng.
Khả Khanh thất thần, cô không muốn đối mặt với chuyện này, dù rằng đã đồng ý với mẹ, nhưng cô biết mình không có dũng khí như vậy, nếu đã không dám nói thật với hắn thì sao có thể yêu cầu hắn tin cô? Cô có nên hy vọng rằng mọi chuyện rồi sẽ có kết quả tốt không?
Hắn là một người đàn ông bình thường, cũng có những nhu cầu như muốn kết hôn, muốn có người nối dõi tông đường, nhưng nếu hắn lấy cô, cô không thể sinh con cho hắn.
Nói thật với hắn ư? Kết quả chỉ có ba loại, nếu không phải hắn nghĩ cô điên rồi, thì chính là hắn sẽ tin cô rồi sau đó bán đứng cô, còn kết quả thứ ba là hắn tin tưởng và vẫn yêu cô, nhưng khả năng thuộc loại thứ ba so với bị sét đánh trúng còn thấp hơn.
Đau lòng nhưng vẫn phải gắng gượng, Khả Khanh thở sâu, mở cửa bước xuống xe.
Cửa mở.
Cừu Thiên Phóng buộc mình xuống xe theo cô.
Khả Khanh không quay đầu lại, chỉ đi về phía trước. Cô bước trên con đường mòn, đi qua khóm hồng đỏ tươi rực rỡ, bỗng cô lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã. Tuy hoa hồng chỉ lướt qua hông của cô, nhưng Cừu Thiên Phóng lại cảm thấy như cô sắp bị nó nuốt chửng.
Hắn bước nhanh tới bắt được cô, mặt hắn tái xanh.
Khả Khanh vừa đứng vững được liền nhanh chóng đẩy hắn ra, rút tay về, sau đó quay lưng.
Hành động cự tuyệt của cô như con dao găm hung hăng cắm vào lòng hắn. Rồi, hắn nhìn thấy bóng phản chiếu gương mặt cô trên bức tường kính của tiệm cà phê, hắn phát hiện cô đang khóc. Cô đi nhanh như vậy là vì không muốn để hắn thấy cô khóc sao? Vừa rồi cô đẩy hắn ra cũng vì nguyên nhân này?
Cô đang khóc.
Đột nhiên hắn hiểu ra, không phải cô không có cảm tình với hắn, hắn vẫn chưa thất bại.
“Anh biết anh chưa thất bại.”
Hắn ở sau lưng, vươn tay định nắm lấy vai cô nhưng cô bỗng rụt người lại, bàn tay hắn đứng khựng giữa không trung, một giây sau, hắn mạnh mẽ xoay cô lại.
“Đừng khóc.” – Cừu Thiên Phóng nhẹ nhàng hôn lên dòng lệ chảy dài trên gương mặt của Khả Khanh, hắn nhấn giọng, – “Chết tiệt, đừng khóc nữa…”
Trời ạ….
Khả Khanh muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn nhưng không thể, được bàn tay to lớn ấm áp ấy ghì chặt khiến cô không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể run rẩy rũ mi xuống, cố gắng ép mình thôi khóc.
Cừu Thiên Phóng không bắt ép cô phải ngẩng đầu, hắn hôn nhẹ lên mắt cô, dịu dàng nói.
“Nhìn anh.”
Khả Khanh vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên, nước mắt chảy xuống thành dòng.
Phải đi thôi, lẽ ra nên đi từ lâu…
“Khả Khanh.”
Cô cắn môi, cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
“Nếu em không muốn kết hôn, chúng ta không kết hôn nữa.”
Khả Khanh chấn động, sợ hãi ngẩng đầu lên, cô không thể tin vào tai mình, hắn… thực sự nhượng bộ ư?
“Cái gì anh cũng không cần, chỉ cần em ở bên cạnh anh thôi, được chứ?”
Hắn nhìn thẳng vào cô, giọng nói khàn khàn khó nghe ra cảm xúc, nhưng đôi mắt màu đồng đen đã lột trần khát vọng và đau đớn trong hắn, biểu cảm trên gương mặt hắn bây giờ khiến tim cô như vỡ nát.
Cô không ngờ rằng Cừu Thiên Phóng sẽ buông lòng tự tôn của mình xuống, chỉ vì muốn ở bên cạnh cô.
Khả Khanh cảm thấy khó thở, toàn thân cô khẽ run rẩy vì khát vọng, vì sợ.
Người đàn ông này…. Người đàn ông này….
Cô biết mình phải rời khỏi đây, vì cả hai, cô không nên chậm trễ nữa. Cô không thích hợp làm người phụ nữ của hắn, nếu một ngày kia hắn phát hiệ