XtGem Forum catalog
Tương Tư Cùng Quân Tuyệt

Tương Tư Cùng Quân Tuyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321452

Bình chọn: 7.00/10/145 lượt.

hiếp Chính Vương cũng diễn trò ngây thơ này."

"Không phải." Vu nữ Bắc Ngụy đứng một bên không nhịn được phải lên tiếng. "Kim Lăng thánh nữ hiểu lầm rồi, biểu ca không cố ý giả chết."

Biểu ca ?! (Biểu ca là anh họ bên ngoại)

Nghe cách xưng hô của Vu nữ Bắc Ngụy, Nam Ngụy Tử ngẩn ra.

"Mẫu phi ta là người Bắc Ngụy." Nhiễm Phượng Thâm lên tiếng, đôi mắt đen nhìn nàng chăm chú. "Ngụy Tử, ta không có giả chết, khi đó thật sự ta đã thập tử nhất sinh."

"Thật đó, thật đó." Vu nữ Bắc Ngụy gật đầu phụ họa. "Lúc ta tìm ra biểu ca, huynh ấy chỉ còn một hơi thở, thân trúng kịch độc, trên người chằn chịt vết thương, ngay cả ta cũng không chắc có cứu sống huynh ấy được không. Biểu ca hôn mê nửa năm sau mới tỉnh lại, cho đến một tháng trước vết thương của huynh ấy mới lành lặn."

Nghe vu nữ Bắc Ngụy nói, Nam Ngụy Tử nghi vấn. "Sao cô tìm ra y?"

"Là biểu ca dặn ta..." Vu nữ Bắc Ngụy vội vàng im lặng, thấy Nam Ngụy Tử cười lạnh, nàng bối rối nhìn Nhiễm Phượng Thâm. "Biểu ca, ta xin lỗi..."

"Tiểu Lục, muội đi trước đi." Vỗ vỗ đầu của nàng, y kêu vu nữ Bắc Ngụy rời khỏi.

"Xem ra rơi xuống vách núi cũng là kế hoạch của chàng." Nam Ngụy Tử cười giễu, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt nổi lên sự điên cuồng "Chàng còn vạch ra kế hoạch gì nữa? Đỡ kiếm cho ta, để ta hạ độc, giả chết..."

Nàng cười, lạnh lùng nhìn y. "Nhiễm Phượng Thâm, chàng còn thủ đoạn gì chưa sử dụng tới?"

"Điều này không phải nàng muốn sao?" Đôi mắt đen sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. "Ngụy Tử, chỉ cần nàng muốn, ta đều sẽ..."

"Câm mồm." Nàng không muốn nghe thấy câu này nữa. "Ta không cần chàng cho, ta không thèm, Nam Ngụy Tử ta không thèm."

"Ngụy Tử." Y bắt lấy nàng.

"Buông ra." Nàng vùng vẫy điên cuồng. "Cút. Chàng cút đi. Nhiễm Phượng Thâm, chàng buông ra --"

"Nam Ngụy Tử." Y ra sức bắt lấy nàng, gần lên bên tai nàng. "Không phải nàng muốn ta chết sao? Không phải nàng muốn diệt trừ ta sao? Ta như mong muốn của nàng, thành toàn cho nàng..."

"Chàng chưa chết, chàng vẫn còn sống khỏe mạnh..."

"Nàng hi vọng ta chết sao?" Y cắt ngang nàng, đôi mắt đen khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, gằn từng tiếng hỏi nàng. "Nàng thật sự muốn ta chết sao?"

Nam Ngụy Tử giật mình, nàng sững sờ nhìn y, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói gì.

"Ta biết nàng hận ta." Vuốt nhẹ má nàng, y nhỏ tiếng "Chỉ có ta chết, mới có thể tiêu đi hận thù trong lòng nàng. Ngụy Tử, nàng muốn, ta đều sẽ thành toàn, nàng muốn mạng của ta, ta cũng sẽ cho nàng, trận chiến năm đó, ta bày ra thế trận nguy hiểm."

Y dừng một chút, nở ra một nụ cười khổ. "Ta cũng không biết mình sẽ sống sót được không, cũng không biết nàng có quan tâm đến sống chết của ta hay không. Cho nên ta đánh cá, ta đánh cá chính mạng của mình, nếu như ta có thể sống, nếu như nàng không còn hận ta, có lẽ... chúng ta sẽ có một chút khả năng."

Nam Ngụy Tử cắn môi, lời của y khiến nàng càng mù mịt hơn, nàng không phân rõ được cảm giác trong lòng, nàng muốn y chết sao... Không, nàng không muốn.

Không thể không thừa nhận, nhìn thấy y vẫn còn sống, đáy lòng nàng vui sướng khôn tả, y chưa chết, nàng vui mừng hơn bất cứ ai.

Nhưng mà....

"Ngụy Tử, nàng vẫn hận ta sao?"

"Ta..." Nàng mở miệng, lại không biết phải nói cái gì. Hận sao? Trong lòng nàng phủ nhận, không, nàng không hận.

Hận thù nhiều khiến nàng mệt mỏi.

Đối với y, nàng có quá nhiều cung bậc tình cảm, là hận, là yêu, là oán, nhưng nàng không phân rõ được.

Nam Ngụy Tử đẩy y ra.

"Ngụy Tử?" Hành động của nàng làm y sửng sốt.

"Đồ chàng cho ta, ta đều không cần." Giọng nói nàng khàn khàn, gương mặt có chút mệt mỏi. "Ảnh vệ ta cũng không cần."

Nhiễm Phượng Thâm nhíu mày, vẻ mặt của nàng khiến y bất an, y muốn vươn tay ôm lấy nàng, nàng lại lui ra.

"Nhiễu Phượng Thâm, ta không muốn nợ chàng." Nàng ngẩng đầu nhìn y, sầu não. "Ta cũng không thuộc về chàng."

Nói xong, nàng không nhìn y nữa, lướt qua bên cạnh y, lê chân đi ra cửa.

Tay Nhiễm Phượng Thâm vuốt lên tóc trắng của nàng. Nhưng nàng, không quay đầu rời đi, y thu tay lại, không giữ nàng nữa.

"Ngụy Tử, ta sẽ không bỏ cuộc."

Cho dù nghe thấy lời nói của y, bước chân vẫn rời khỏi không chần chờ, Nam Ngụy Tử nắm chặt lòng bàn tay, nhắm mắt, cất bước bỏ đi.

Ngụy Tử, ta sẽ không bỏ cuộc.

Nam Ngụy Tử nhắm mắt lại, tiếng nói vang lên trong đầu nàng.

Nàng không muốn suy nghĩ nữa, không muốn nghe nữa, mặc kệ ai thua ai thắng, hai người bọn họ đều bị thương, thua thắng cũng không còn quan trọng.

Nàng lê chân đi đến chổ ở của mình, vòng ngọc đeo ở mắt cá chân bên trái khẽ lay động, nàng ngừng lại, sững sờ nhìn vòng ngọc trên chân.

Nàng đã quên trả lời lòng ngọc cho y.

"Đã quên hay là đã quen?" Nam Ngụy Tử nói khẽ, nhịn không được cười ra tiếng, trong nụ cười có phần chế nhạo. Thì ra trong lúc bất tri bất giác, nàng đã có thói quen đeo vòng ngọc trên chân.

Không chỉ có vòng ngọc, còn có hai cánh tay rắn chắc kia, vòng ôm chặt chẽ, nhịp tim ổn định, và tiếng nói khe khẽ bên tai nàng.

Nàng chống đối y, nhưng cũng quen với tồn tại của y, một năm y biến mất nàng