
c.”
Anh nói xong lại muốn tới một lần, Hứa Niệm sợ thật sự, vội vàng cuốn chăn hướng bên cạnh trốn: “Đừng, nhỡ có người tiến vào.”
“Đây là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.”
Cánh tay người đàn ông duỗi ra liền kéo cô trở về, anh bình thường nhìn
gầy, nhưng cô hiểu rõ nhất sức lực của người này có bao nhiêu đáng sợ.
Hứa Niệm bị anh đặt ở dưới người hôn chịu không nổi, nâng tay chắn môi anh. Kết quả lại bị anh cầm lòng bàn tay
mút từng ngón tay, cô ngứa không chịu được, không ngừng cười khanh
khách: “Đường Trọng Kiêu, anh là chó à!”
“Chỉ cắn một mình em.”
Người này nói đậm chất sắc tình, khiến cô bất giác có chút quẫn bách, vành tai đỏ lên, mím môi không lên tiếng.
Anh chống cánh tay, chậm rãi cúi người
một lần nữa hôn cô, thời gian hai người có thể ở cùng nhau rất ngắn
ngủi, từng giây từng phút đều nên quý trọng thật tốt.
***
Hứa Niệm cuối cùng có cơ hội xuống
giường, hai chân đều mềm oặt đứng không vững, đến phòng vệ sinh rửa mặt
sạch đi ra, sớm đã qua thời gian cơm chiều nhưng chú Hoa vẫn chưa đến,
cô nghi ngờ có phải người này cố ý hay không, nhưng cẩn thận nhìn anh
dáng vẻ lại không có chút chột dạ.
Đường Trọng Kiêu lười biếng dựa vào đầu
giường, anh sợ phơi nắng, cố ý chọn gian phòng cửa sổ có cây ngô đồng,
thêm màn cửa bị kéo lại, ánh sáng trong phòng thưa thớt, thản nhiên dừng trên mặt anh. Giờ phút này anh đang cầm Notebook bận rộn công việc, để ý thấy cô đang nhìn anh, lúc này mới vẫy vẫy tay với cô.
Tưởng cơ thể anh không khỏe, cô vội vã đi qua, lại lập tức bị anh ôm vào lòng, phía sau lưng chặt chẽ kề bên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Dù sao vẫn còn thời gian, chơi với anh một lúc.” Anh gối cằm lên hõm vai cô, hai má chặt chẽ dán vào cô.
Hứa Niệm dường như cũng có thể cảm nhận
được tiếng tim đập trầm ổn của anh, ánh mắt chậm chạp dừng trên màn hình máy tính, trên trán không khỏi rút gân: “Chơi cái này?”
“Ừ.” Người phía sau không có cảm giác có gì là không ổn, ngược lại bộ dạng hưng trí bừng bừng, hoàn toàn giữ cô ở trong ngực.
Hứa Niệm nhìn bộ dáng này của anh, bỗng
nhiên có chút đau lòng, trước kia anh từng nói tuổi thơ của mình rất
nhạt nhẽo, có lẽ sau này lớn lên bận rộn sự nghiệp, càng không có giải
trí gì đặc biệt. Có lẽ ngay cả rất nhiều trò chơi cũng chưa từng tiếp
xúc, mặc dù ngây thơ, nhưng đó toàn bộ là giải trí của anh.
Vì thế Hứa Niệm liền bị bách ở trong lòng anh xem liên tục cả buổi, cuối cùng ngược lại còn hưng trí, cùng anh
chơi luôn. Hai người nói nói cười cười, cũng chỉ có thời điểm như vậy
mới có thể để tất cả những khúc mắc ân oán tình thù ở phía sau.
Bất tri bất giác trời dần dần tối, trong
phòng chỉ có ánh sáng nhạt của máy tính còn đang như ẩn như hiện phát
ra, lại như là bổ ra tia chớp hắc ám, khiến người ta sực tỉnh mộng. Hứa
Niệm hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lúc này mới phục hồi tinh thần, vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt anh vô cùng lo lắng dừng trên mặt
mình, bộ dáng kia, cực kỳ giống đứa trẻ đòi ăn kẹo, thất vọng mang theo
ủy khuất.
Rất nhiều lời bỗng nhiên không thể nói ra miệng, nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ, cô vẫn phải rời đi .
Hứa Niệm đành phải cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh: “Em đi mua chút đồ ăn.”
Anh lại nắm tay cô không chịu buông ra,
như vậy tự dưng khiến cho người ta sống mũi cay cay, cô không thể không
nhẹ giọng nói: “Cũng đã ở lâu như vậy, em thật sự đói bụng, sẽ không
lặng lẽ rời khỏi đâu.”
Giữa trưa cô còn chưa ăn cơm, sau lại bị dày vò một vòng như vậy, hiện tại cảm thấy trong dạ dày trống rỗng.
Đường Trọng Kiêu cũng nghĩ đến bao tử cô
không tốt, buông tay cô ra, lại kiên trì muốn cùng cô đi ra ngoài. Anh
là bệnh nhân, nghĩ tới điều này cô như thế nào cũng không chịu đồng ý,
cuối cùng đành phải trung hòa một chút, chọn nhà hàng tương đối gần mua
về ăn.
Anh mặc xong quần áo, màu đen khiến màu
da hơi tốt lên một chút, Hứa Niệm giúp anh cài cúc áo xong, cúi mắt kiên nhẫn dặn dò: “Mặc dù tiết trời bắt đầu ấm lại, anh vẫn phải chú ý, buổi tối gió lớn.”
“Ừ.” Tầm mắt Đường Trọng Kiêu dừng trên mặt cô, nhịn không được cúi đầu hôn một cái bên môi cô.
Hứa Niệm sửng sốt, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, hệt như có con sâu nhỏ bò lên ngực, ngứa một chút, còn có chút tê dại.
Cô ho một tiếng, xoay người đi ra ngoài
trước, lại bị anh vươn tay tới giữ lại bàn tay, mười ngón tay chặt chẽ
đan cùng nhau, lời nói cùng động tác như lẽ đương nhiên: “Phụ nữ đi ở
phía sau.”
Anh vóc dáng cao, thoáng đi phía trước
một bước liền chặn ánh sáng chói mắt, cô nhìn bóng dáng cao thẳng kia,
trong lòng dâng lên một luồng nhiệt không thể gọi tên.
Có người phụ nữ nào không hy vọng xa vời được sủng ái, nhưng phần yêu này cuối cùng là cô tham vọng quá nhiều.
***
Bởi vì trốn bác sĩ y tá vụng trộm chạy ra ngoài, cho nên Hứa Niệm một
đường đều đặc biệt cẩn thận, tốc độ xe không dám quá nhanh, đến cửa nhà
hàng cũng không cho anh theo vào: “Quá nhiều người, không khí cũng không tốt, anh đợi ở đây là được.”
Đường Trọng Kiêu liền ngồi trên ghế cạnh
ghế lái cười híp mắt nhìn cô, cười đến mức khiến tóc gáy Hứa Niệm đều