
hìn vào, nhất thời cả kinh hai mắt trợn tròn: “Sao anh tìm được tới
đây?”
“Em không đi tìm anh, anh đành phải tới tìm em.” Đường Trọng Kiêu nói nửa đùa nửa thật, khóe mắt cũng hơi híp lại.
Người này có đôi mắt đẹp, mỗi khi mỉm
cười đều khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hứa Niệm nghiêng mặt,
thoáng cái liền nhìn đến Trâu Dĩnh cười không có ý tốt: “Haizz, tôi đây
làm bóng đèn…”
Cánh tay Đường Trọng Kiêu tự nhiên khoác
lên phía sau cô, lúc nào cũng như cười như không nhìn cô: “Em muốn đi
đâu anh đi cùng em, Trâu Dĩnh còn có hẹn.”
Người đối diện mặt đầy nghi hoặc, có hẹn? Sao cô không biết?
Điện thoại của Thẩm Lương Thần đúng lúc gọi đến, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.
Hứa Niệm đành phải để cái chén trong tay
xuống, cũng nghiêng đầu nhìn anh, thấy khí sắc anh tốt hơn nhiều, lúc
này mới thấp giọng nói: “Em đã nói…”
Anh bỗng nhiên không hề báo trước cúi
người hôn một cái lên môi cô, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng in lên môi cô,
mang theo hơi thở và độ ấm thuộc về anh. Hai mắt Hứa Niệm trừng càng
lớn, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Người trộm hương không thấy quẫn bách, từ đầu đến cuối đều mỉm cười, chỉ thấy đôi con ngươi đen trầm tĩnh của
anh, lời nói ra cũng rất bình tĩnh: “Anh không đồng ý.”
Trâu Dĩnh hoàn toàn không chịu được, che trán rên một tiếng: “Bị đau mắt hột mất, tôi đi trước đây.”
“Trâu Dĩnh thật sự là người tốt.” Đường
Trọng Kiêu không chút keo kiệt khích lệ, lúc này mới nghĩ đến ăn cơm, bộ dạng tâm tình không tệ gọi người phục vụ tới, “Giống với cô ấy.”
Hứa Niệm lúc này mới lấy lại tinh thần,
hai má nóng lên, cúi đầu che giấu liều mạng dùng cơm. Từng bước từng
bước dây dưa, xem ra người nọ là quyết tâm quấn lấy cô.
***
Sau bữa cơm Đường Trọng Kiêu khăng khăng
không trở về bệnh viện, còn lôi kéo tay cô phủ lên ngực mình, mập mờ nói nhỏ bên tai cô: “Em sờ xem, nơi đó có vấn đề? Hơn nữa ngày đó em đã
đích thân cảm thụ, anh có nhiều…”
Hứa Niệm che miệng của anh không để anh
nói tiếp, người đàn ông này những lời xấu hổ muốn chết cũng nói được ra
khỏi miệng. Anh liền thuận thế giữ tay cô, hai người nắm tay đi trong
dòng người, thoạt nhìn không khác gì mọi đôi tình nhân khác.
Thân mật như vậy, tư thái cũng giống vậy.
Hứa Niệm giương mắt nhìn anh, vừa vặn lọt vào trong tầm mắt chính là đường cong lãnh đạm cương nghị của quai hàm.
Trước kia người này cực kỳ chú trọng bề
ngoài, vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ, lúc này trên mặt đã có một lớp râu nhàn
nhạt, có lẽ là do trận ốm này hành hạ đến mức hoàn toàn không có thời
gian xử lý.
Rất nhanh liền chú ý tới tầm mắt của cô
rơi xuống nơi nào, anh hơi cúi đầu xuống nói chuyện cùng cô: “Mua cho
anh cái dao cạo râu đi. Em còn chưa từng tặng quà cho anh.”
Một câu bình thản không có gì lạ, cô nghe được trong lòng một trận khổ sở, gật đầu đồng ý, ở cùng anh một chỗ lâu như vậy, thứ cô có thể để lại cho anh đã ít lại càng ít, có thể có một
thứ gì đó cũng tốt.
Đến quầy lại không biết nên chọn thế nào, đối với cái này Hứa Niệm không biết gì cả, cuối cùng đành phải để đối phương tự chọn.
Đường Trọng Kiêu lại lắc đầu: “Em tặng anh, cái nào cũng được.”
Cô bán hàng bên cạnh nhịn không được mỉm cười: “Vợ chồng anh chị tình cảm thật tốt.”
Hứa Niệm cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt
lúc này của người nọ, cũng sợ đáy mắt mình tiết lộ cái gì, cuối cùng
chọn một cái theo đề nghị của cô bán hàng.
Lúc đi ra ngoài, Đường Trọng Kiêu đột nhiên hỏi cô: “Hôm nay em nói rất ít, có chuyện phiền lòng à?”
Trong lòng Hứa Niệm hồi hộp một chút,
nhưng cẩn thận nhìn ánh mắt của anh lại phát hiện không có gì bất
thường, vì thế ra vẻ bình tĩnh nói: “Có sao, anh, có tính không?”
Đường Trọng Kiêu thế nhưng lại nở nụ
cười, vươn cánh tay ra ôm sát cô: “Tính, nhưng có phiền nữa cũng phải
chịu, không được vứt.”
Người đàn ông kiêu ngạo lại ích kỷ, trước kia cực hận anh như vậy, nhưng hiện tại dần dần cũng không kháng cự, có lẽ cảm tình chính là thứ kỳ diệu như vậy, một khi đã để tâm với người
này, khuyết điểm lớn hơn nữa cũng dần dần bị thu nhỏ lại.
Sau đó Đường Trọng Kiêu vẫn như trước
kiên trì không quay về, ỷ lại bên cạnh cô không chịu đi, lời nói cũng
chuẩn xác: “Cả ngày ở phòng bệnh rất nhàm chán, hơn nữa anh cũng đã khỏe rồi.”
“Khỏe hay không khỏe phải do bác sĩ định đoạt.”
“Vậy em theo giúp anh.”
Nói đến nói đi lại vẫn là chuyện này, Hứa Niệm dứt khoát tránh đi đề tài này, mặc kệ anh: “Anh muốn đi cùng em
cũng được, em về nhà đây.”
Cho là anh sẽ không đến mức theo tới Lục
gia, nhưng người này mặt không đổi sắc theo sát lên xe: “Cũng được, vừa
lúc thăm hỏi Lục lão phu nhân một chút.”
Hứa Niệm bị lời của anh làm hoảng sợ, cô
hoàn toàn không muốn người này cùng Nguyễn Tố Trân chạm mặt, ai biết
tình hình lúc đó sẽ là cái dạng gì? Lần này thật sự hết cách, đành phải
trừng anh nói nặng lời: “Đường Trọng Kiêu, em không có thời gian đùa với anh.”
Đường Trọng Kiêu gật đầu: “Anh cũng không phải đang đùa, sớm muộn gì em cũng sẽ biết, so với ai khác anh lại càng nghiêm túc.”
Bãi đỗ xe rất yên lặng, những lời này anh nói vô cùng chấn động, Hứa