
rốt cục không thể nhịn được nữa, bỗng dưng xoay người, không chút suy nghĩ liền cho Lục Từ một cái tát.
Lục Từ bị đánh đến ngẩn người, trong trí
nhớ của cô còn chưa từng bị ai đánh, ngay cả mẹ cũng không nỡ động một
ngón tay của cô, toàn bộ đầu óc đều giống như nóng đến bức người, tức
giận hỏi: “Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Đáy mắt Hứa Niệm đỏ thẫm một mảnh, cực
lực đè nén cơn tức giận dưới đáy lòng: “Dựa vào nhiều năm như vậy chị
nuông chiều em, không phải muốn em làm cho bản thân ti tiện. Xem xem
hiện tại em thành cái dạng gì!”
Ai cũng không biết cô mới vừa ở đồn công
an nghe cảnh sát miêu tả cảnh tượng Lục Từ gây ra, Chu Kính Sinh nói rõ
là chơi đùa cô, nhưng nha đầu kia lại còn ngu dốt hết một lần lại một
lần đâm vào. Hiện tại bị người ta lấy danh nghĩa chỗ ở bị xâm phạm để
báo công an, lúc này còn không biết hối cải.
Đáy lòng Hứa Niệm cũng không hơn gì, cho
dù Đường Trọng Kiêu chỉ trích cách thức của cô có vấn đề, nhưng cô vẫn
để ý tới Lục Từ. Từ nhỏ nhìn cô bé lớn lên, cô luôn xem Lục Từ như em
gái của chính mình.
Lục Từ trước mắt cũng không còn vui tươi
và tinh thần phấn chấn ngày xưa, đầu tóc rối bù, quần áo trên người đại
khái là hai ngày không thay, dúm dó nhiều nếp nhăn.
Nhìn bộ dạng này, cơn tức dưới đáy lòng cô từng đợt bốc lên.
Lục Từ cũng dần dần không kích động như
vậy, Hứa Niệm lần đầu tiên tức giận như vậy, trong nội tâm cô còn có
chút sợ người chị dâu này, rầu rĩ gục đầu xuống, rất lâu sau mới nghẹn
ngào ra tiếng: “Em xin lỗi.”
Ba chữ này cô đã nói rất nhiều lần với Hứa Niệm, Hứa Niệm giống như đang xem diễn kịch.
Cô xoay người muốn đi, Lục Từ chạy tới ôm lấy bả vai cô, nước mắt dính trên cánh tay cô: “Hắn mắng em là kẻ ăn
bám, còn nói chỉ là cố ý đùa giỡn em. Không phải em đi tìm hắn để nối
lại quan hệ với hắn, mà là muốn bàn bạc cách giải quyết, Lục gia chúng
ta rốt cuộc làm sai cái gì, hắn ăn hiếp em chưa tính, lại còn hại Lục
Chu.”
Bãi đỗ xe tình cờ có người đi qua, Lục Từ khóc đến không còn hình tượng, Hứa Niệm bị cô ấy sít chặt bả vai không
cách nào nhúc nhích, chỉ nghe cô khóc thút thít nói: “Công ty là tâm
huyết cả đời của ba mẹ em, chị cũng vì nó mà trả giá rất nhiều, em thật
sự không nghĩ sẽ sụp đổ như vậy. Em chỉ là muốn biết lý do, rốt cuộc là
vì sao lại đắc tội hắn mà hắn hại chúng ta như vậy.”
Hứa Niệm nói không nên lời, đắc tội? Lại nói tiếp hiện tại chỉ còn cô đắc tội Đường Trọng Kiêu.
Đường Trọng Kiêu nói, mục đích chính là cô.
***
Trong xe cực kì yên tĩnh, Lục Từ khóc rất lâu, hai con mắt hồng hồng, gò má cũng dần dần bắt đầu sưng lên, bộ
dạng chật vật này còn đâu dáng vẻ của minh tinh. Cô lén nhìn Hứa Niệm,
muốn chủ động nói chuyện lại không dám.
Hứa Niệm dừng xe ven đường, tự mình đi đến hiệu thuốc mua túi chườm đá giúp cô tiêu sưng.
Lục Từ nhe răng trợn mắt, nhưng lại sợ bị mắng, đành phải cắn răng chịu đựng.
Thật lâu sau, Hứa Niệm rốt cục mở miệng nói chuyện với cô: “Chị xin lỗi.”
Lục Từ ngốc cười: “Không sao, em biết trước đây em làm sai rất nhiều chuyện, chị phải rất tức giận mới động tay…”
Hứa Niệm không nói nữa, rủ mắt, nhớ tới chuyện khác.
Vài ngày nay cô suy nghĩ cẩn thận rất
nhiều chuyện, mục đích của Đường Trọng Kiêu rất rõ ràng, chính là cô.
Bàn về thủ đoạn, bàn về đê tiện so ra cô đều kém đối phương, nếu không
phải cô, Đường Trọng Kiêu có thể sẽ không ra tay với Lục Từ và Lục Chu,
mặc dù bản tính của hai người này hơi ngang bướng, nhưng Đường Trọng
Kiêu muốn cho bọn họ đi vào khuôn khổ, có rất nhiều mánh khóe, cho dù là một người thẳng thắn chính trực anh ta dường như cũng có năng lực khiến đối phương thỏa hiệp.
Lục Từ thấy cô thất thần, lặng lẽ túm tay áo cô: “Chị dâu, có phải công ty phải phá sản hay không?”
Hứa Niệm muốn nói cái gì, nói đến bên
miệng lại nuốt trở vào, thời gian này cô đích xác nghĩ tới kết thúc
chuyện công ty. Nhưng bị Lục Từ truy vấn như vậy, ngược lại cô không có
dũng khí đưa ra quyết định cuối cùng.
Đây là gia nghiệp một tay ba mẹ Lục Sơn
sáng lập, cũng là hi vọng của mọi người Lục gia, tin rằng cũng là của
Lục Sơn. Cô bỗng nhiên không biết nên lựa chọn thế nào, thật sự chỉ còn
cách thỏa hiệp với Đường Trọng Kiêu sao?
Hai người nhìn dòng xe đi lại trên đường, trầm mặc không nói, Lục Từ bất ngờ lên tiếng, cười vỗ sợ vai cô: “Aizz, thực ra không có việc gì. Nếu thật sự phá sản còn có em đây, lần này
đến lượt em nuôi mọi người, em cố gắng quay phim. Em muốn chứng minh cho Chu Kính Sinh thấy, em không phải là kẻ ăn bám.”
Hứa Niệm nhìn ngũ quan ngây thơ của cô, muốn cười lại không sao cười nổi.
Lục Từ đã quên, chuyện xấu lần trước đến
bây giờ vẫn còn là chủ đề hấp dẫn không ít, ít nhất mấy ngày này cô
không có khả năng có quảng cáo. Cô chẳng qua chỉ là một người mới,
scandal không được làm rõ, về sau đâu còn cơ hội.
Hứa Niệm không nhẫn tâm nói cho cô ấy
điều đó, sau khi công ty giải thể, Lục Từ không tốt nghiệp đại học, có
lẽ ngay cả tìm việc cũng rất khó khăn.
Còn có Nguyễn Tố Trân phải uống thuốc ngoại để trị bệnh …
Lúc này Hứa Niệm mới ý thức được, công ty kh