
áo của cô, tiếng vải
vóc rách toác làm cho cô lập tức ý thức được đối phương không phải đang
nói đùa. Đường Trọng Kiêu lần này thật sự rất tức giận! Hứa Niệm không
kịp kéo áo, lúc nói chuyện cũng mang theo sự run rẩy: “Xin anh, đừng ở
chỗ này, nơi nào cũng có thể…”
Cô đã sớm cam chịu số phận, nhưng mà khi đối diện với Lục Sơn, cô thật sự sẽ sụp đổ.
Đường Trọng Kiêu nghe lời này của cô cơn
tức lại càng tăng khống chế không được, trước kia lần nào không phải đều liều chết phản kháng giống như chịu hình phạt? Bây giờ thế nhưng mở
miệng cầu xin anh.
Hầu như không làm bất cứ màn mở đầu anh
liền tiến vào, cô như cơn nghiện của anh, dính vào thì sẽ không cai
được, tư vị mất hồn kia làm cho anh như bị mê muội. Có thể nhìn mi tâm
cô nhíu chặt, bởi vì anh thô bạo mà sắc mặt trắng bệch, anh cuối cùng
vẫn là không đành lòng, lực đạo lập tức hòa hoãn lại.
“Đau thì ôm anh.” Nhẹ giọng dỗ bên tai cô, gần như mang theo cảm xúc dịu dàng.
Nhưng Hứa Niệm luôn bướng bỉnh, dù đau dù khó chịu hơn nữa cũng không tỏ ra yếu thế, lúc này cắn môi, hơi nghiêng mặt sống chết không nhìn anh.
Trong lòng anh càng khó chịu, vốn ngực
gần như không thở nổi, nhưng dù như vậy anh cũng không cam lòng buông
tay, trở người cô lại, hung hăng đè áp xuống lưng.
Như vậy sẽ không nhìn thấy vẻ mặt thống
khổ của cô, lại có thể nhìn thấy cảnh tượng chặt chẽ gắn bó của nhau, cô kẹp anh chặt như vậy, càng khiến anh càng thêm ham muốn.
Cứ như vậy cũng tốt, dù sao từ đầu đến cuối cô đều ở bên người anh, trốn không thoát.
Khóe mắt Hứa Niệm có giọt nước mắt trượt
xuống, góc độ của cô vừa đúng có thể nhìn đến tấm ảnh chụp chung kia.
Lục Sơn tươi cười như ánh mặt trời, con ngươi thuần túy mà đen như mực
như vẫn nhìn cô, ánh mắt sạch sẽ trong sáng, cô quả thực xấu hổ hết sức.
Lần này so với lần đầu tiên còn khó chịu
hơn, cô hoàn toàn không giãy ra được, giống như loài cá giãy dụa sắp
chết, nhưng toàn bộ đại quyền sanh sát đều nắm trong tay người khác, hết lần này đến lần khác cô luôn là tư thế thần phục.
Nhưng thật sự hạ tiện.
Hứa Niệm chưa từng hận chính mình như
thế, càng hận người đàn ông phía sau, vì sao nhất định muốn dùng loại
thủ đoạn này bức cô làm cô nhục nhã, lần đầu tiên cô mở miệng cầu xin
anh, nhưng kết quả cũng vẫn là như vậy.
Cô không nói một tiếng, mặc anh cọ sát
như thế nào cũng không nói lời nào, ngay cả chỗ đó cũng khô khốc. Hai
người đều không dễ chịu, trận làm tình này khiến cả hai đều không thoải
mái, may mà sự giày vò lần này không kéo dài quá lâu.
***
Khi trở về Đường Trọng Kiêu lái xe, vừa
rồi bất tri bất giác lại có mưa nhỏ, lúc này không khí vô cùng tươi mát. Cô dựa vào cửa kính xe hóng mát, ánh mắt có chút trống rỗng, tầm mắt
cuối cùng cũng không biết rơi vào đâu.
Anh bỗng nhiên dừng xe ở cửa một tiệm
thuốc, Hứa Niệm đại khái đoán được anh muốn làm gì, lần đầu tiên mặc dù
uống rượu, nhưng anh vẫn như trước nhớ rõ làm biện pháp phòng tránh, lần này chuyện xảy ra đột ngột, thời điểm cuối cùng cũng không thể khống
chế được…
Quả nhiên khi người đàn ông kia trở ra
trong tay có thêm một hộp thuốc, khi đưa cho cô lộ ra vài phần mất tự
nhiên: “Lần này là ngoài ý muốn, về sau sẽ không để em uống nữa.”
Hứa Niệm không có nhiều cảm xúc than thân trách phận, trực tiếp cầm lấy, ngay cả anh đưa nước tới cũng không uống đã nuốt thuốc xong: “Không sao, so với anh tôi càng không muốn xảy ra
sai lầm.”
Nếu không cẩn thận có con của anh, cô thật sự sẽ điên mất.
Tay Đường Trọng Kiêu gắng gượng cứng đờ ở giữa không trung, chỗ đốt ngón tay hơi trắng, không biết là bởi vì hành động của cô hay là câu nói kia, ánh mắt cũng theo đó mà u ám.
Đến Lộ Uyển chỉ có thím Phúc chờ ở đại
sảnh, thấy hai người trở về liền vội vàng nghênh đón. Hứa Niệm trực tiếp lên lầu, Đường Trọng Kiêu không theo sau.
Thím Phúc vừa thấy thế liền biết hai
người lại cãi nhau, đợi Hứa Niệm biến mất trên cầu thang, lúc này mới
hơi thở dài: “Phụ nữ là phải dỗ, tiên sinh cứ giữ trong lòng như vậy,
Hứa tiểu thư cũng sẽ không nhìn thấy lòng tốt của ngài.”
Thực ra thật sự muốn đối xử tốt với một người, nào có phức tạp như vậy, chẳng qua là xem có dụng tâm hay không mà thôi.
Đường Trọng Kiêu không đáp lại, nới lỏng caravat, ngồi trên sô pha hơi khép mắt.
Thím Phúc nhìn anh như vậy, lắc đầu đi
phòng bếp pha trà cho anh, bỗng nhiên lại nghe người ở đại sảnh phân
phó: “Cô ấy còn chưa ăn gì, thím đợi một chút rồi đưa lên cho cô ấy.”
Thím Phúc liền nhanh chóng tiếp lời: “Tiên sinh đích mình đi, Hứa tiểu thư nhất định sẽ nguôi giận.”
Người hiền lành dù sao vẫn nghĩ chuyện vô cùng đơn thuần, Đường Trọng Kiêu nén không được lộ ra ý cười, nhưng
thấy thế nào cũng có chút gượng ép: “Cô ấy không muốn nhìn thấy cháu.”
Thím Phúc mắt thấy anh muốn lên lầu,
trong lòng lại thấy khổ sở, bọn họ từ trên xuống dưới đều biết trong
lòng tiên sinh đau lòng, câu nói kia giấu ở trong lòng lại không có cách nào nói ra khỏi miệng, nói đến cùng vẫn là yêu người không nên yêu.
Đúng là nghiệp chướng.
“Tiên sinh, không bằng nói thật với Hứa tiểu thư, món nợ này