
cuối cùng là có liên quan tới anh …
Hứa Niệm không bao giờ dám vượt qua giới hạn nữa.
***
Đường Trọng Kiêu hình như là khách quen ở đây, quản lý trực tiếp dẫn anh đến nhã gian, trong lúc chờ đợi mang
thức ăn quả thật cực kỳ buồn chán, hai người đều không phải là người nói nhiều, huống chi lúc này chính là thời kì chiến tranh lạnh.
Hứa Niệm nghịch di động, lén lút nhìn
anh, người nọ dáng ngồi thẳng đứng, im lặng cúi đầu uống trà, dáng vẻ
hoàn toàn không muốn quan tâm cô.
Hứa Niệm trong lòng âm thầm nghĩ, cô cũng sẽ không chủ động thỏa hiệp! Hết lần này đến lần khác bụng không chịu
thua kém, vào lúc này lại “ùng ục” kêu một tiếng.
“…”
“…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Trọng
Kiêu không lên tiếng mà nhìn cô chăm chú, nhưng ánh mắt kia nhìn cô
khiến cô vô cùng xấu hổ và giận dữ, đành phải thẳng lưng nói: “Từ buổi
sáng tôi chưa ăn gì nên đương nhiên bụng đói rồi, có gì kỳ lạ sao?”
Đường Trọng Kiêu chậm rãi dời tầm mắt, lại có thể không che đậy cảm xúc không đếm xỉa tới cô.
Hứa Niệm đầu tiên là bị nghẹn một chút,
sau đó cũng có chút bực mình, chờ đồ ăn lên liền cắm đầu ăn, người đối
diện lại rất ít động đũa, cũng không nói chuyện với cô.
Hứa Niệm nghĩ rằng, người này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra điều không bình thường, thì ra là Đường Trọng Kiêu không ăn cay, ăn mấy
miếng trán đã bắt đầu đổ mồ hôi. Hứa Niệm thấy anh nghiêng người thấp
giọng ho khan, do dự vẫn là chủ động đưa trà qua: “Anh không ăn cay, sao còn gọi những món này?”
Nơi này là quán món cay Tứ Xuyên, hương vị vốn là thiên về chua cay, kết quả anh gọi còn đều là đồ ăn đặc sắc ở đây.
Đường Trọng Kiêu đợi qua cơn ho, lúc này
mới nặng nề nhìn cô một cái: “Lúc em tâm trạng không tốt, không phải đều thích ăn cay hay sao?”
Trái tim Hứa Niệm bỗng dưng căng thẳng,
như bị cái gì đó va chạm một cái thật mạnh, bỗng nhiên bắt đầu đập càng
không theo quy luật.
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ
nhàng chuyển động quanh chiếc cốc, sau đó mới không chút để ý mà liếc
sang: “Nói một chút đi, vì sao tâm tình em không tốt?”
Đổi lại Hứa Niệm chỉ cúi đầu uống trà.
Đường Trọng Kiêu cũng không thúc giục, mà kiên nhẫn nhìn cô. Rốt cuộc
thấy cô ngẩng đầu, nhưng chỉ cười nhạt nói: “Chỉ là chuyện công việc.”
Vấn đề của Lục Sơn, dường như nói với Đường Trọng Kiêu thế nào cũng không thích hợp.
Đường Trọng Kiêu cũng không hỏi nữa, vẫn khoanh tay im lặng đợi cô ăn, nhìn chằm chằm đôi mắt trầm như biển của cô.
Dưới ánh mắt mang đến cảm giác áp bách
mười phần kia của anh, Hứa Niệm chỉ có thể ra sức cúi đầu, kết cục cuối
cùng là có phần ăn quá no, lúc ra ngoài mặt mày nhăn nhó khó chịu.
Đường Trọng Kiêu cũng kì lạ không đi đến
bên cạnh xe, ngược lại chậm rãi đi phía trước dọc theo lối đi bộ ven
đường, nói: “Đêm nay hiếm khi nhìn thấy sao, chúng ta đi dạo một lát.”
Hứa Niệm đầu tiên là sửng sốt, sau đó
khóe miệng lộ ra chút ý cười không dễ phát hiện, vội vàng đuổi theo. Cô
vụng trộm nhìn sắc mặt của Đường Trọng Kiêu, thật sự là kỳ lạ, dường như mỗi một ý nghĩ nhỏ của cô đều không trốn khỏi ánh mắt của anh.
Nơi này gần sông phòng hộ thành phố, buổi tối có rất nhiều người tản bộ, có những đôi tình nhân trông như sinh
viên, còn có một nhà ba người cười cười đi qua bên cạnh, cái gọi là hạnh phúc thì ra đơn giản như vậy.
Hứa Niệm cùng Đường Trọng Kiêu sóng vai
đi một chỗ, hai người không biết nên nói gì. Kỳ thật rất nhiều lúc,
dường như giữa họ không có bất cứ điểm chung nào để trò chuyện…
Mu bàn tay của hai người thỉnh thoảng
chạm vào nhau, như có như không. Hứa Niệm quay đầu nhìn cảnh sắc bên
cạnh, lúng túng muốn rút về, sau đó lại bị người kia bắt được ngón tay.
Có lẽ do buổi tối có khí lạnh, đầu ngón
tay của anh cũng lành lạnh mà không hề ấm áp, nhưng bàn tay anh rất lớn, chậm rãi bọc lấy toàn bộ tay cô. Cảm giác an toàn lạ lẫm đó làm cho đáy lòng cô có một lát hoảng hốt.
Đây hình như là lần đầu tiên họ chính thức nắm tay như thế.
Hứa Niệm chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi* theo sát anh, gió đêm nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, không khí thoáng đãng. Đi không xa lắm anh chợt dừng bước, nghiêng người tỉ mỉ nhìn chằm chằm cô. Hứa Niệm bị nhìn không được tự nhiên, buông mắt xuống né tránh: “Anh
nhìn gì vậy?”
(*: ý chỉ bản thân không có chủ đích riêng, hoặc muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo họ.)
Anh không lên tiếng, một tay còn lại nắm lấy cằm cô khiến cô phải ngẩng đầu lên.
Hai người đứng quá gần, trên người anh có hơi thở nhàn nhạt xâm nhập vào khoang mũi của cô, quá nhiều ký ức mập
mờ ùn ùn kéo đến. Trống ngực Hứa Niệm lại bắt đầu đập rộn ràng, sau đó
cô thấy anh đi lên phía trước một bước, càng thêm gần sát chính mình.
Ý thức được anh muốn làm gì, trong phút
chốc cô nhắm mắt lại, tiếp đó khóe môi lướt qua một cảm giác man mát,
khi mở mắt ra chỉ thấy đôi môi đẹp của người đàn ông hơi hơi giơ lên,
huơ huơ ngón tay: “Son môi em bị lem.”
Vừa rồi với tướng ăn đó, không lem mới là lạ. Nhưng lúc này Hứa Niệm lại cảm giác có chút xấu hổ, vừa rồi cô còn
tưởng rằng… tưởng rằn