
dần. Trong phòng một màu u tối. Diệp Anh kéo chiếc khăn tắm
màu trắng đang quấn quanh người, âm thầm nhìn Việt Xán đang ngồi trong
bóng tối, rất lâu sau, mới cứng nhắc nói: “Anh nên nói cho em biết những điều này sớm hơn”.
Việt Xán dường như hơi nhếch mép: “Nói cho em để em thương hại anh sao? Hoặc là để cầu xin em tha thứ cho anh? Hừ,
anh nói cho em biết chẳng qua để em hiểu Việt Tuyên là người ‘thông
minh’ như thế nào thôi. Cậu ta có thể ngụy trang một thời gian dài,
thành một người hiền lành vô hại, ngụy trang đến mức khiến em không còn
đề phòng, và đến khi em bắt đầu tín nhiệm mình, cậu ta có thể âm thầm
bán đứng em, hủy diệt em.”
Người nổi gai ốc.
Đôi môi cô dần trắng nhợt.
Cửa sổ phòng đang mở. Cơn mưa lớn điên cuồng bị gió thổi hắt vào phòng,
lạnh đến thấu xương, cành lá tường vi bên ngoài cửa sổ quay cuồng trong
mưa, tấm chăn trên đầu gối đã bị hắt ướt sủng. Chiếc giường đôi rộng rãi trống trải.
Việt Tuyên ngồi một mình bên xe lăn.
Không
còn sấm chớp, đêm sâu chỉ còn sót lại cơn mưa xối xả. Toàn thân ướt đẫm, lưng ngồi thẳng đứng, Việt Tuyên ngắm nhìn rặng tường vi xao xạc trong
cơn mưa. Không có tiếng bước chân, cô không đến, anh đợi rất lâu, rất
lâu, nét mặt dần dần xuất hiện nụ cười trắng bệch.
Đêm nay, Diệp Anh không quay về.
Cô đã ở lại trong phòng ngủ của Việt Xán.
Một chiếc giường lớn, trong tấm chăn mỏng bằng lụa màu đen, Việt Xán nằm
bên trái, cô nằm bên phải. Màn đêm tăm tối, bên ngoài cửa sổ, cơn mưa
như không muốn dứt, cô mở to mắt nhìn trần nhà, gương mặt không chút
biểu cảm. Cô không ngủ, Việt Xán cũng không ngủ.
Khoảng hai giờ đêm.
Hành lang bên ngoài đột nhiên náo loạn, rất nhiều tiếng bước chân vội vã
chạy về hướng phòng Việt Tuyên. Trong màn đêm, Việt Xán nghiêng đầu trên gối nhìn sang cô. Cô làm như không nghe thấy bất cứ điều gì, rời ánh
mắt khỏi trần nhà, nhắm mắt lại.
Không lâu sau.
Tiếng còi xe cấp cứu réo rắt tiến vào nhà họ Tạ.
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!”
“Nhanh!”
“Cẩn thận!”
m thanh nơi hành lang rối rít, hoảng loạn, trong phòng, cô nằm trong tấm
chăn mỏng bằng lụa màu đen, nhắm mắt, đôi môi mím chặt như thể đã ngủ
say. Nhìn cô hồi lâu, tâm trạng trong lòng Việt Xán không thể diễn đạt
bằng lời, giống như bị một lưỡi dao găm lạnh buốt từ từ rạch qua.
Thật là một người đàn bà tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với anh.
Tàn nhẫn cả với Việt Tuyên.
Khuôn mặt cô khi ngủ thật bình yên, hơi thở rất khẽ, hàng mi đen che lấp đôi
mắt xinh đẹp, vô cùng tĩnh mịch. Việt Xán nhổm người dậy, thẫn thờ nhìn
cô. Trong đêm tối, anh giơ ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo nhỏ dài
trắng nhạt bên trán cô.
Cô trở người.
Ngón tay anh chơi vơi trong không trung.
Cô quay lưng lại với anh, co người ngủ tiếp.
***
Ngày hôm sau.
Diệp Anh bước vào phòng thiết kế như thường lệ.
Nhìn thấy cô, Tracy ngạc nhiên mãi không thôi, rụt rè thận trọng, lúng ta
lúng túng chạy lại. “Diệp tiểu thư, cô, sao cô lại đến đây? Đêm qua, Nhị thiếu gia không phải là… không phải là…” Nửa đêm hôm qua, Nhị thiếu gia được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, nghe nói là bệnh tình rất nghiêm
trọng, thậm chí là nguy kịch. Vì Nhị thiếu gia là người thừa kế theo
pháp luật của tập đoàn Tạ thị nên các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đã
họp suốt đêm, cấp bách bàn bạc phương án ứng biến nếu như xảy ra tình
trạng ngoài ý muốn. Vì vậy, giờ này lẽ ra Diệp Anh nên nghiêm túc ở
trong bệnh viện, không rời nửa bước mới phải chứ? Tại sao lại xuất hiện ở đây?! Theo cô được biết, hầu như tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn
hiện giờ đều đã tạm thời dừng hết mọi việc, luôn theo dõi sát sao bệnh
tình của Nhị thiếu gia, phó tổng giám đốc Tạ và Sâm Minh Mỹ cũng ở bệnh
viện chưa về.
“Hàng vải thô của Đức đã về chưa?” Lạnh lùng cắt
ngang lời Tracy, Diệp Anh ngồi xuống bàn thiết kế, mở ngăn kéo, lấy ra
bản thiết kế.
“…Vẫn, vẫn chưa.”
“Cho người đi hối thúc đi, muộn nhất là ngày kia nhất định phải đến.” Cuộc thi thời trang cao cấp
châu Á chỉ còn một tuần nữa là mở màn. Tuy toàn bộ các tác phẩm tham gia cuộc thi đều đã chế tác xong, nhưng vài ngày trước cô thấy chất liệu
vải thô của Đức có phần cứng cáp hơn, có lẽ khi chế tác, hiệu quả sẽ
xuất sắc hơn, cô định thử xem sao. Tracy đã rời khỏi phòng. Ngồi trên
chiếc ghế quay, Diệp Anh lật giở các bản thiết kế trong tay xem kỹ từng
trang một. Đây đều là tâm huyết trong khoảng thời gian này của cô. Cô sẽ dùng chúng để đánh bại Sâm Minh Mỹ, cô lạnh lùng nhếch khóe môi, Sâm
Minh Mỹ chưa bao giờ là vấn đề đối với cô. Mỗi lần cô ta hãm hại cô đều
do cô nhẹ dạ cả tin. Sáu năm trước, Việt Xán thất hẹn đã khiến cô mất
mẹ, bước vào con đường tù tội, còn bây giờ, sau sáu năm…
Cô lặng lẽ khép mắt.
Thật ra, những điều này chẳng đáng là gì, không phải sao? Cô thật ra chẳng
thiệt hại gì. Cô vỗn dĩ cũng định lợi dụng Việt Tuyên để bước vào nhà họ Tạ. Cô đã làm được rồi. Cô có ý đồ lợi dụng người khác, ngược lại cũng
bị người khác lợi dụng, điều này rất công bằng.
Hàng mi khẽ động, cô khép mắt, hít một hơi thật sâu. Đáy lòng cô dấy lên một nỗi đau đớn
buốt lạnh. Căn n