
guyên của nỗi đau ấy đến từ việc cô hối hận sâu sắc vì
mình đã quá bất cẩn, sơ suất. Từ sáu năm trước, trái tim cô đã đóng
băng, khô thành đá mất rồi.
***
Bệnh viện.
Phòng bệnh đặc biệt.
Trải qua một đêm hỗn loạn, Việt Tuyên đau đớn mấy lần bất tỉnh, sau khi được bác sĩ tiêm thuốc giảm đau và thuốc ngủ liều cao cuối cùng cũng chìm
vào giấc ngủ. Tuy vậy, sắc mặt anh vẫn trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên
trán. Trong cơn mê man, hơi thở anh lúc nhanh lúc chậm, rõ ràng Việt
Tuyên vẫn rất đau đớn dù là khi mộng mị.
Tạ Hoa Lăng nắm chặt tay con trai.
Mới một đêm không ngủ, gương mặt bà đã già thêm vài nếp nhăn, Tạ Hoa Lăng
dường như phút chốc đã già đi vài tuổi. Nhìn Việt Tuyên nằm trên giường
bệnh, Tạ Hoa Lăng kinh hãi phát giác thời gian sao lại trôi nhanh đến
vậy.
Khi đứa con trai chào đời, cuộc hôn nhân giữa bà và Việt
Triệu Huy đã không thể cứu vãn. Công ty của cha càng ngày càng cần Việt
Triệu Huy, ông ta nếu không ở công ty thì cũng tiếp khách bên ngoài,
thời gian ở nhà rất ít. Việt Triệu Huy không yêu bà, lúc đầu bà cũng vì
thế mà khóc lóc, tranh cãi, nhưng sau này cũng đã chai sạn. Việt Triệu
Huy chẳng hề bận tâm bà ăn chơi bên ngoài, bà cũng dần coi Việt Triệu
Huy là người chồng cho có lệ. Chỉ cần Việt Triệu Huy kiếm được tiền cho
công ty, khiến bà nở mày nở mặt với đám bạn là được.
Khi Việt
Tuyên ra đời, bà ở cữ một tháng, sau đó hằng ngày lại ra ngoài vui vẻ.
Bà thích cậu con trai này, nó xinh đẹp, thông minh, nghe lời, học giỏi,
đưa nó đi theo bà thấy rất hãnh diện. Bà cũng cảm thấy mình là một người mẹ không tồi, sức khỏe của con trai không tốt, bà mời bác sĩ và chuyên
gia dinh dưỡng đến chăm sóc riêng cho con. Thỉnh thoảng khi có thời
gian, bà cũng sẽ đến phòng chơi với con, ôm hôn nó, vì vậy bà cảm thấy
tình cảm mẹ con vẫn rất tốt.
Cho đến một ngày, bà phát hiện con
trai bà đã lớn. Con trai bà không thích nói chuyện, hướng nội, tuy rất
biết điều, nhưng bà hoàn toàn không hiểu con trai mình đang nghĩ gì.
“Tít! Tít!”
Máy đo điện tim phát ra âm thanh đều đều. Nhìn gương mặt trắng bệch, yếu ớt của con trai đang ngủ mê man, Tạ Hoa Lăng vô cùng đau đớn. Đàn bà, mãi
đến lúc già rồi mới hiểu trên đời này tất cả mọi thứ đều là bèo dạt mây
trôi, chỉ có con trai mới đáng để dựa dẫm, để trân trọng.
“Tuyên Tuyên…”
Gọi tên ở nhà mà sau khi con trai sáu tuổi bà đã không còn gọi nữa, khóe
mắt ươn ướt, Tạ Hoa Lăng đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi
lạnh của con. Một lúc sau, Tạ Hoa Lăng đứng dậy, sửa sang lại quần áo,
ra hiệu cho y tá đặc biệt trong phòng bệnh cẩn thận chăm sóc, rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.
“Bà chủ!”
“Phu nhân!”
Cánh cửa
vừa mở ra, Tạ Bình và Tạ Phố chờ bên ngoài phòng bệnh liền lập tức bước
đến. Gương mặt nghiêm nghị, Tạ Hoa Lăng “ừm” một tiếng. Hai người này từ nhỏ đã theo Việt Tuyên, rất mực trung thành, đêm qua Tạ Bình là người
đầu tiên phát hiện ra tình trạng của Việt Tuyên không ổn, và gọi xe cấp
cứu.
“Phó tổng, tình hình vẫn ổ chứ?”, mấy vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tạ thị đứng đợi ở hành lang cũng vội vã bước đến hỏi han.
“Vẫn ổn”, Tạ Hoa Lăng trả lời. Thấy Sâm Minh Mỹ đang căng thẳng đứng lên,
sau một đêm vật vờ ngoài hành lang, gương mặt cô tiều tụy, ánh mắt chan
chứa sự quan tâm, sắc mặt liền tối sầm, Tạ Hoa Lăng đưa mắt nhìn một
lượt cả hành lang bệnh viện. Ngoài những người đứng trước mặt bà vã
những bảo vệ phụ trách giới nghiêm của cả tầng nhà thì không còn bóng
dáng ai khác.
“Diệp Anh đâu?”
Nét mặt Tạ Hoa Lăng rất khó coi, hỏi Tạ Bình:
“Sao cô ta vẫn không đến?”
Tay Tạ Bình hơi thõng xuống, màn hình điện thoại vẫn sáng, thấp thoáng thấy trên màn hình hàng loạt cuộc gọi cho cùng một người nhưng không được
bắt máy, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Điện thoại Diệp tiểu thư
tắt máy, không liên lạc được”.
Từ khi Nhị thiếu gia phát bệnh đêm hôm qua, anh ta không còn nhìn thấy Diệp Anh đâu nữa. Ban đầu, điện
thoại của Diệp Anh vẫn liên lạc được, anh ta nói cho biết bệnh viện và
phòng bệnh của Nhị thiếu gia đang nằm, tưởng rằng cô sẽ lập tức chạy
đến. Song, đợi mãi không thấy cô đến, anh ta gọi lại lần nữa thì điện
thoại đã tắt máy! Anh ta cũng nghĩ đến trường hợp có xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn. Nhưng cấp dưới của anh ta lại bảo rằng, đêm qua cô đã qua
đêm trong phòng Đại thiếu gia, ăn sáng xong, cô đến công ty, đến phòng
thiết kế, rồi đến nhà kho…
“Cậu đã cho người đi tìm chưa? Xảy ra
việc lớn như thế, cô ta lại không đến với Việt Tuyên? Hơn nữa đêm hôm
qua cô ta chăm sóc Việt Tuyên kiểu gì mà để cửa sổ mở lớn như vậy, cả
người Việt Tuyên ướt đẫm hết cả! Lần này Việt Tuyên phát bệnh đều do cô
ta!”
Tạ Hoa Lăng nổi cơn thịnh nộ!
“Cả ngày quấn lấy Việt
Tuyên như con hồ ly tinh, bây giờ Việt Tuyên bị bệnh, cô ta lại như
không có chuyện gì xảy ra, tiện nhân!”
***
Những ngày sau
đó, trong khoảng thời gian Việt Tuyên nằm viện, Diệp Anh vẫn đến công
ty, vẫn đi thị sát các cửa hàng MK như thường lệ, vẫn bận rộn chuẩn bị
cho cuộc thi thời trang cao cấp châu Á sẽ diễn ra trong vài ngày tới.
Cô không