
ết kế trước mặt. Đúng là kiệt tác tuyệt thế
Đây đúng là tác phẩm thiết mang tính bước ngoặt.
“Đây…”
Liêu Ty kích động đưa tay sờ vào trang phục trên người người mẫu. Thiết kế
này chỉ có thể thuộc về những bậc thầy hàng đầu trên thế giới, cho dù
đây không phải là tác phẩm do anh ta thiết kế nhưng cũng có thể được
chiêm ngưỡng những tác phẩm như thế cũng là điều vô cùng vinh dự!
So với sự kích động của Quỳnh An và Liêu Tu, Sâm Minh Mỹ lại tỏ ra điềm
đạm hơn rất nhiều. Cô đang chỉnh sửa lại lần cuối kích thước trang phục
trên người người mẫu. Sâm Minh Mỹ ngồi xổm xuống, lấy ghim băng đính lại cho trang phục khít với vòng eo hơn nữa, mím môi cười, nói:
“Cũng khá thôi, chỉ có điều là kiểu thiết kế này khá hiếm gặp mà thôi.”
“Không!”
Liêu Tu lập tức nói:
“Giống như Chanel đưa thiết kế quần liệt vào phạm trù thời trang nữ mang đầy
tính cách mạng. Thiết kế này của cô cũng sẽ có hiệu quả gây chấn động
như vậy!”
Thảo nào khoảng thời gian trước Sâm Minh Mỹ giữ bí mật
nghiêm ngặt về tác phẩm tham dự cuộc thi của mình như vậy. Quỳnh An và
Liêu Tu đều chưa từng nhìn thấy bản vẽ, sau đó bước vào giai đoạn chế
tác, Sâm Minh Mỹ đã mời riêng đội ngũ cắt may từ Đức sang, tất cả đều
hết sức bí mật. Cảm thấy không được tin tưởng, trong lòng anh ta có chút không vui nhưng giờ phút này anh ta thấy điều đó hoàn toàn có thể hiểu
được, bản thiết kế xuất sắc như thế này một khi bị tiết lộ bị ăn cắp sẽ
gây tổn thất rất lớn cho Sâm Minh Mỹ.
“Vậy sao?” Sâm Minh Mỹ
dường như đang cười ra hiệu cho người mẫu quay người, rồi dùng ghim băng định lại đường chiết eo phía sau, nói với Liêu Tu và Quỳnh An.
“Hôm nay mời hai người đến đây là muốn nhờ hai người giúp tôi chỉnh sửa lại
chi tiết lần cuối. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, mỗi một chi tiết nhỏ đều
không được bỏ sót. À, còn nữa, những điều mà hai người nhìn thấy hôm nay xin giữ bí mật cho.”
“Được, đương nhiên là thế.”
Liêu Tu
gật đầu, rồi xoắn tay áo, bắt đầu chỉnh sửa trang phục trên người một
người mẫu khác. Quỳnh An cũng lập tức bắt tay vào làm việc. Cô ta biết
mấy ngày gần đây Sâm Minh Mỹ đều ở bệnh viện chăm sóc Việt Tuyên nên
tiến độ chuẩn bị cho cuộc thi thời trang bị chậm một chút. Tuy bận rôn,
nhưng Quỳnh An cảm thấy rất vui, có lẽ cạnh tranh thật sự là một việc
tốt, chính vì sự tiến công ồ ạt của Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ mới có thể đột phá, vượt qua chính bản thân mình, cho ra đời tác phẩm thiết kế đặc sắc như vậy!
Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á.
Ánh mặt trời rọi vào qua khung cửa sổ nhà kho, Quỳnh An đang căng thẳng bận rộn làm
việc cùng mọi người. Cô ta cho rằng, chức vô địch chắc chắn thuộc về Sâm Minh Mỹ!
Đến tận đêm khuya. Bên ngoài nhà kho, sao trời lấp
lánh. Những người mẫu đã ra về, Sâm Minh Mỹ, Quỳnh An và Liêu Tu cẩn
thận sắp xếp lại từng bộ trang phục đã được chỉnh sửa xong xuôi, rồi
đóng cửa nhà kho, khoá lại. Trong màn đêm, mười mấy bảo vệ tiếp tục trực ban canh phòng cẩn mật nhà kho không quân ngày đêm. Xe của ba người đỗ
tại cửa nhà kho, Quỳnh An và Liêu Tu nhìn thấy ở đó có thêm một chiếc ô
tô.
Trong ánh trăng dịu nhẹ, Việt Xán cao lớn đứng trước chiếc Lamborgini giơ tay vẫy Sâm Minh Mỹ: “Hi!” Cô không muốn trở thành con bài trong tay bất kì ai, cũng không muốn phán
đoán rốt cuộc thế nào là tình giả, thế nào là đạo đức giả.
Trên đường quốc lộ đêm khuya.
Cửa ô tô hé mở, gió đêm hun hút ùa vào, mái tóc dài của Sâm Minh Mỹ bị gió
thổi rối tung. Cô lập tức đóng cửa xe lại, dùng ngón tay vuốt từng lọn
tóc xoăn. Trong xe, mùi thuốc lá nồng nặc khiến người ta sặc sụa, cô
giận dỗi nói với Việt Xán:
“Sao anh hút nhiều thuốc thế?”
“Ừm.”
Một tay giữ bánh lái, Việt Xán nhìn ánh đèn chiếu hậu màu đỏ thưa thớt phía trước, nhếch mép cười qua loa.
“Anh đợi em rất lâu rồi?” Vì hành động ân cần của anh, trong lòng Sâm Minh
Mỹ rất vui mừng, hoàn toàn không bận tâm đến sự lạnh nhạt của anh.
“Ừm.” Việt Xán đánh mạnh tay lái sang hướng đường về trung tâm thành phố, hững hờ đáp.
“Đồ đểu!” Sâm Minh Mỹ giơ tay véo cánh tay anh, giận dỗi: “Có lòng đến đón
em mà chỉ nói được câu đực câu cái như vậy sao! À, hừm, nói đến mới nhớ, lâu lắm không gặp anh rồi! Nghe nói, đêm Việt Tuyên nằm viện, Diệp Anh
đã qua đêm ở phòng anh…”
“Nghe ai nói?”, Việt Xán lườm cô một cái.
“Ai nói không qua trọng”, Sâm Minh Mỹ chu miệng, “Em chỉ cần nghe anh nói
thôi! Diệp Anh hiện giờ rốt cuộc đang có quan hệ gì với anh, tại sao cô
ta lại qua đêm ở phòng anh? Tại sao Việt Tuyên bệnh nằm viện mà cô ta
không thèm đến thăm?”.
Đạp mạnh ga, chiếc xe lặp tức lao như gió
trên đường. Nét mặt Việt Xán hằm hằm. Chiếc xe đột ngột tăng tốc khiến
Sâm Minh Mỹ sợ đến mức mặt mũi tái mét, tay nắm chặt tay vịn phía trên,
sợ run bần bật, lúc lâu sau mới hoàn hồn, quầng mắt đỏ lên, ấm ức:
“Xán, em không có ý đó… Không phải em không tin anh, chỉ là… chỉ là em quá
sợ… Diệp Anh như thể con quái vật bất ngờ chui ra từ bóng đêm tăm tối,
phút chốc khiến Việt Tuyên si mê đến độ đầu óc u mê. Em sợ cô ta lại
dùng thủ đoạn dụ dỗ anh…”
“Thế mà em còn để anh tiếp cận cô ta”,