
Việt Tuyên biết em là ai!”
Đáy mắt Việt Xán ánh lên cái nhìn âm u:
“Năm đó, anh từng chỉ em cho cậu ta, thế nên ngay từ đầu, cậu ta đã biết em
là ai! Cậu ta là người lạnh lùng, đầu óc tỉnh táo như một ngọn núi băng. Em tưởng rằng chỉ dựa vào những chiêu trò mà em cố ý dùng để tiếp cận
cậu ta là có thể thu hút được cậu ta sao? Vì cậu ta đã biết mối quan hệ
giữa anh và em từ lâu nên mới tương kế tựu kế, đưa em vào nhà họ Tạ!
Ngày mà em bị tai nạn xe hơi, nằm trong bệnh viện, chính miệng cậu ta đã thừa nhận với anh rằng cậu ta đã biết em là ai từ lâu!"
… “Em đúng là đồ ngốc!”, Việt Xán thét lên đau đớn, “Em chỉ là thủ đoạn mà cậu ta dùng để uy hiếp anh thôi!”,
Ngay từ đầu, Việt Tuyên đã biết cô là ai.
Cô tưởng rằng vì đóa tường vi màu bạc trên giá vẽ, hoặc sớm hơn nữa, vì
biển hoa mà cô đã dùng cành cây vẽ nên bên cạnh khóm hoa khi còn là một
cô bé, vì những đoạn hồi ức trong sáng tươi đẹp như ánh trăng khiến cô
đã tô vẽ anh thành một chàng trai đẹp đẽ, thuần khiết.
Bị gai
nhọn trên những cành hoa đâm nát, trái tim cô rỉ máu. Không. Cô không
thể tin được. Cô không thể tin rằng mình chỉ là thủ đoạn mà anh dùng dể
trao đổi! Sự thuần khiết như đóa hoa dành dành đó, ánh mắt và nụ cười ấm áp đó, những nụ hôn nhẹ nhàng mà ngọt ngào thấu xương đó…
Nhìn
đôi má ửng đỏ kì quái trên gương mặt trắng bệch của người con gái, Việt
Xán dùng khăn tắm liên tục thấm nước trên mái tóc ướt đẫm của cô, chậm
rãi nói: “Em vẫn không tin, đúng không?”
“Những năm gần đây, anh
âm thầm mua cổ phần của tập đoàn Tạ thị. Số cổ phần đó đủ để ảnh hưởng
đến vị trí của Việt Tuyên trong tập đoàn. Sau khi phát giác, Việt Tuyên
liền tỏ ra yếu thế trước mặt anh, ngay cả việc anh đã cướp mất Sâm Sinh
Mỹ từ tay cậu ta, cậu ta cũng không nói một lời. Cậu ta bên ngoài thì
bày tỏ thiện ý với anh, nhưng lại bất chấp thủ đoạn, ngấm ngầm thu mua
lại cổ phiếu từ trong tay anh.”
“Vụ tai nạn xe cộ ở Pháp, tất cả
mọt người đều tưởng rằng do anh làm.” Việt Xán cười khấy, “Thật ra, đó
chẳng qua chỉ là trò khổ nhục kế mà Việt Tuyên tự biên tự diễn thôi. Cậu ta muốn dùng vụ tai nạn xe hơi đó để khiến các cổ đông nghĩ rằng anh
tâm địa độc ác, không thích hợp lèo lái tập đoàn Tạ thị, thừa cơ mua lại cổ phần khác. Tiếc là, vụ tai nạn xe hơi làm quá đà, cậu ta bị thương
nặng, suýt chút nữa bị liệt, các cổ đông sợ rằng tình trạng sức khỏe của cậu ta chuyển biến xấu, nên cổ phần lại càng tập trung trong tay anh.”
Trong bồn tắm.
Cô lặng thinh không cất lời.
“Anh vốn định trong cuộc họp cổ đông tháng sau sẽ tuyên bố sự thay đổi về tỷ lệ cổ phần, anh sẽ thay thế Việt Tuyên đảm nhận chức Chủ tịch tập đoàn. Thế là, Việt Tuyên tuyên bố tháng sau sẽ kết hôn với em.” Đáy mắt Việt
Xán ánh lên nỗi đau và sự mỉa mai, giọng nói khàn khàn, “Cậu ta bắt anh
lựa chọn, hoặc là Tạ thị, hoặc là em. Điều kiện cậu ta đưa ra, em cũng
vừa nghe thấy rồi đó”.
Đầu óc tê liệt.
Cô hồ đồ.
Không thể suy nghĩ được gì.
“Anh hiểu”, Việt Xán cười mỉa mai, “Anh cũng từng như em, thích Việt Tuyên,
tin tưởng Việt Tuyên, cảm thấy cho dù cả thế giới có trở nên tăm tối,
Việt Tuyên vẫn là một luồng ánh sáng trắng rạng ngời và lương thiện”.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, cậu ta ngồi trên xe lăn.”
Việt Xán như chìm vào kí ức, giọng khàn khàn:
“Một cậu bé mới thanh tú làm sao, học giỏi, lễ phép, nhưng vì sinh non nên
cơ thể yếu ớt từ nhỏ, không thể tham gia các hoạt động ngoài trời như
những cậu bé bình thường khác, thậm chí giờ thể dục cũng không thể tham
gia. Huyết thống là một điều kì diệu. Trong khoảnh khắc biết được cậu ta là em trai anh, anh liền nảy sinh sự đồng cảm và thương xót mảnh liệt
dành cho cậu ta.”
“Anh nghĩ mình có lỗi với cậu ta. Do sức khỏe
không tốt, từ nhỏ đến lớn, cậu ta bị rất nhiều đứa trẻ khác chế giễu,
anh là anh trai, đáng lẽ nên tẩn cho tất cả những đứa trẻ ăn hiếp cậu ta một trận! Nhưng anh… anh hoàn toàn không biết mình còn có một đứa em
trai, anh chưa bao giờ chăm sóc cậu ta cũng chưa từng bảo vệ cậu ta.”
Hàng mi cô khẽ rung lên.
Đúng vậy, cô vẫn còn nhớ.
Khoảng thời gian đó, ngoài những lúc ở bên cô ra, thời gian còn lại anh đều cố gắng dành để chơi với em trai anh. Mấy lần khác anh đắc chí muốn giới
thiệu em trai anh với cô, nói rằng cô nhất định sẽ thích cậu ấy, đó là
một cậu bé rất hiền lành, rất biết điều, rất đáng yêu.
Cô lúc đó vẫn còn là một thiếu nữ u ám, ngỗ ngược.
Thế giới của cô rất bé, cô không muốn dung nạp thêm nhiều người khác nữa.
Khi cô từ chối làm quen với em trai anh, sự thất vọng trên gương mặt
anh, cô vẫn nhớ rõ như mới hôm qua.
Anh đưa cậu ta trốn học chơi
game, đi hát karaoke, đi công viên trò chơi, đi ăn đồ ăn vỉa hè, chơi
bóng rổ, đi câu cá, đi uống rượu”, Việt Xán cười nói, “Có lần, anh lén
đưa cậu ta đi bar, dạy cậu ta cách theo đuổi con gái ra sao. Bây giờ
nghĩ lại, có lẽ Việt Tuyên chẳng hề thích thú gì với việc anh đưa cậu ta đi làm những điều này. Nhưng cậu ta chẳng bao giờ từ chối anh. Lần đi
bar đó, cậu ta rất ngượng ngùng, lúng túng bỏ chạy. Ăn gà rán vỉa hè,
lại có gió lạnh, cậ