
bình thản nhìn Việt Xán, nét mặt phẳng lặng, “Anh
có thể lựa chọn chấp nhận, tôi sẽ không miễn cưỡng anh.”
“Hừm”, Việt Xán lại cười nhạt một tiếng.
Cơn cuồng phong lại cuốn từng làn mưa dội lên căn nhà kính, trên xe lăn,
Việt Tuyên mệt mỏi bóp trán, điều khiển xe lăn, từ từ quay người lại,
nói: “Vậy thì tôi về đây, tôi không muốn cô ấy tỉnh dậy mà không thấy
tôi.”
“Câm miệng!” Việt Xán đột nhiên phẫn nộ, gân xanh hai bên
thái dương nổi lên giần giật: “Cậu cho rằng mình có tư cách gì?! Nếu như cô ấy biết cậu tính toán, âm mưu lâu như vậy chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy để uy hiếp tôi, chỉ để lợi dụng cô ấy đổi lấy cổ phần của tập đoàn Tạ
thi trong tay tôi, cậu tưởng rằng cô ấy sẽ tiếp tục ở bên cậu cho dù chỉ một giây hay sao?!”
Bàn tay trắng bệch nắm lấy tay vịn xe lăn.
Việt Tuyên cười lạnh nhạt:
“Cô ấy chỉ là một kẻ ngốc.”
Câu nói nhạt như vệt mưa rơi trên nhà kính, gương mặt anh thậm chí còn có
chút thương hại hờ hững, không biết là đang thương hại Việt Xán hay
thương hại cô.
Từng tia chớp vẫn lóe sáng bên ngoài nhà kính.
Sáng chói như ban ngày. Đứng sau rặng hoa lá um tùm, tất cả hoang đường
như một giấc mộng, nhưng tiếng sấm chớp rầm rầm bên tai lại khiến cô sợ
đến độ tỉnh tảo hơn bao giờ hết!
“Nếu như tôi đồng ý giao cho cậu toàn bộ cổ phần của tập đoàn Tạ thị trong tay tôi”, gương mặt Việt Xán
ánh lên nét tàn nhẫn, “Cậu sẽ rời xa cô ấy, khiến cô ấy từ bỏ, để cô ấy
quay về bên tôi chứ?”
“Được”, Việt Tuyên gật đầu.
“Cậu có
đáng tin không? Tôi làm sao biết được cậu có dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ cô ấy quay lại hay không? Việt Tuyên, cậu không hề có uy tín!”,
Việt Xán nắm chặt ban tay, ánh mắt hừng hực lửa giận.
“Anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, không phải sao?”, Việt Tuyên bình thản nói.
Kiềm chế cơn giận dữ, lúc lâu sau, Việt Xán mới rít lên qua kẽ răng một cách chịu đựng: “Cút đi! Ngày mai tôi sẽ cho cậu biết câu trả lời”.
Trong ánh sáng chói lòa và âm thanh chói tai của sấm chớp, xe lăn của Việt
Tuyên từ từ chạy qua rặng hoa lá um tùm bên cạnh Diệp Anh. Dù biết rõ
anh không nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn run rẩy lùi vào sâu hơn. Bên
ngoài nhà kính, mưa vẫn to như trút nước, nắm chặt áo khoác và chiếc ô
mà cô vốn định đưa cho anh, cô thẫn thờ nhìn bóng Việt Tuyên phút chốc
khuất dần trong màn mưa lạnh giá.
“Nghe thấy rồi sao?”, gạt từng
cánh hoa tường vi trắng đang nở rộ, một bàn tay đàn ông màu nâu kéo cô
ra khỏi khóm lá. “Hiểu chưa?” Dò xét gương mặt thẫn thờ, trắng bệch của
cô, Việt Xán gần như nhếch mép nở nụ cười tàn nhẫn, ngón tay chậm rãi
xoa nhẹ lên gò má cô, nói: “Đây mới là Việt Tuyên. Đây mới thực sự là
Việt Tuyên.”
Dường như anh đang
tận hưởng giây phút này, giây phút mà cô sụp đổ, tận hưởng việc cuối
cùng thì cô cũng chịu đối diện với hiện thực tàn khốc.
Từng tia chớp hình răng cưa.
Ánh sáng ảm đạm.
Sáng đến dữ tợn, khiến người ta vô cùng choáng váng, như thể đang gào thét
dữ dội, muốn xé nát màn đêm thành từng mảnh! Tiếng sấm vang dội kèm theo trạng thái điên cuồng! Còn ánh chớp tuyệt vọng khiến người ta choáng
váng chỉ có thể kéo dài trong giây lát rồi tắt ngấm, nhường chỗ cho màn
đêm u tối, sự ngột ngạt lại tiếp tục bao trùm lên thế giới.
Trong bồn tắm màu trắng.
Nước róc rách tràn ra ngoài, phòng tắm mờ mịt hơi nước ấm màu trắng. Mái tóc dài đen nhánh như rong rêu bập bềnh trên mặt nước, hàng mi đen láy chỉ
cách mặt nước một chút đang run rẩy dữ dội, cô nhắm chặt hai mắt, gương
mặt dưới nước có chút điên loạn gần như là sụp đổ!
Việt Xán ngồi cạnh bồn tắm nghi ngút hơi nước.
Ánh mắt anh u tối.
Nhìn cô trong bồn tắm.
Dường như anh đang tận hưởng giây phút này, giây phút mà cô sụp đổ, tận hưởng việc cuối cùng cô cũng chịu đối diện với hiện thực tàn khốc, tận hưởng
nỗi đau đớn tan nát cõi lòng cô!
“Soạt.”
Hai tay nắm chặt
thành bồn tắm, cô ngồi bật dậy khiến nước trong bồn trào ra tung tóe!
Lồng ngực ướt đẫm phập phồng gấp gáp, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt
sáng ngời như ma trơi, lạnh lùng nói:
“Là do anh sắp đặt đúng
không?” Nếu không sao lại có thể trùng hợp như vậy: Có tiếng động làm cô tỉnh giấc, dẫn lối đưa đường cho cô đến căn nhà kính, rồi để cô tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
Việt Xán nhướng mày cười, đưa tay lau giọt nước còn đọng lại trên hàng mi cô, “Tường Vi bé nhỏ thật thông minh”.
Gạt mạnh tay anh ra, Diệp Anh nhếch môi, lạnh lùng cười: “Vất vả cho anh quá, lao tâm khổ tứ đến như vậy”.
“Nếu không, em làm sao tin anh chứ? Đôi mắt em, đôi tai em đều đã bị bịn kín mất rồi”, Việt Xán, không phật lòng mà kéo chiếc khăn tắm, quấn lên mái tóc dài ẩm của cô, rồi cẩn thận lau tóc cho cô như lau cho một đứa trẻ, “Trong lòng em, Việt Tuyên là một thiên thần trong trắng, muốn cho em
hiểu rõ cậu ta rốt cuộc là người như thế nào, chỉ có cách để em mắt thấy tai nghe thôi”.
Sóng nước ấm áp, hơi nước nghi ngút. Sự mỉa mai
nơi khóe môi dường như ngưng đọng, cô cảm thấy luồng hơi lạnh từ trong
xương tủy toát ra ngoài. Hồi lâu sau, cô thẫn thờ nói: “Nói như vậy, tôi quả nhiên chỉ là một con bài”.
“