
ta
được...”
“Ngươi muốn thế nào cũng được,
nàng không liên quan với những chuyện này, ngươi thả nàng ra!” Khách Lộ đứng
lên, lớn tiếng nói.
“Hừ, đây là mệnh cô ta không tốt.
Ai bảo ngươi thích cô ta.”
Ta biết, chân khí của ta cũng rối
loạn, nội lực “Viêm Thần Giác Thiên” trong cơ thể đang đấu đá lung tung.
Ta không sợ chết, khi đó ta,
không chút sợ hãi. Chỉ là, nếu ta chết, Khách Lộ huynh ấy, sẽ như thế nào, ta
không dám nghĩ...
Đột nhiên, cơ thể của ta lập tức
thoát lực, trong phút chốc ta ngã xuống, có người tiếp được ta, sau đó, vẻ mặt
Nhận Nhị trở nên rất kỳ quái. Ta nhìn thấy, là trường kiếm đâm vào ngực hắn,
máu nhỏ giọt.
Người giúp ta, là Thánh Kiếm.
Ta thấy rõ, vết thương trên người
Thánh Kiếm, không phải là giả. Nhưng mà...
“Ngươi... không chết...” Trong
mắt Nhận Nhị, lộ vẻ kinh ngạc.
Thánh Kiếm cười cười, “Rất rõ ràng,
không phải sao?” Hắn chiếu theo giọng điệu vừa rồi của Nhận Nhị, nói.
“Ngươi...”
“Vì dụ ngươi ra, ta đã mất rất
nhiều công sức đó...” Thánh Kiếm nhẹ nhàng rút kiếm của mình ra (cây kiếm cắm
trong người Nhận Nhị), “Xuống dưới đó, thay ta hỏi thăm Đường chủ.”
Kiếm của Thánh Kiếm vừa rút ra,
Nhận Nhị gục xuống. Tay hắn run rẩy, một khắc cuối cùng, cười thì thầm, “...
Tiểu Tam...”
Yêu, là chấp niệm sâu nhất...
“Chủ thượng...” Khách Lộ đi qua,
không biết nên nói gì.
Thánh Kiếm buông tay đang đỡ ta
ra, để ta đứng vững lại. “Đi thôi...” Giọng nói của hắn, thật thấp, hàm chứa ý
cười dung túng.
Ta nghĩ, ta đã đúng, hắn không
phải người xấu... Chỉ là, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là...
Ta vừa mới đi được vài bước, còn
chưa mở miệng, Khách Lộ đã ôm ta vào lòng. Huynh ấy ôm nhanh như vậy, giống như
vừa buông tay, ta sẽ biến mất.
“Khách Lộ...” Ta nhẹ nhàng mở
miệng, “Ta không thở được...”
Huynh ấy lập tức buông lỏng tay
ra, vẻ mặt áy náy, “Không có việc gì chứ?”
Ta cười, gật đầu.
Huynh ấy vươn tay, vuốt nhẹ vết
thương trên cổ ta. “Đau không?”
Tay huynh ấy, dính máu, dinh
dính. Nhưng mà, noi được huynh ấy chạm qua, dường như không đau nữa. Ta nắm tay
huynh ấy, áp lên mặt mình. Ấm áp như vậy, rất chân thật, cảm giác còn sống.
Ta đột nhiên ý thức được một chuyện,
huynh ấy bị thương thành như vậy, đều là bởi vì ta. Nếu không có ta...
Ta nhẹ nhàng buông tay huynh ấy
ra. Nếu, huynh ấy không có gặp gỡ ta, Nhận Nhị sẽ không thể đả thương huynh ấy...
Ta với huynh ấy mà nói, là tai họa...
Hành động của ta, làm trong mắt
huynh ấy có vẻ mất mát.
“Tiểu Cửu nàng...” Chuyện này có
phải có vẻ quan trọng hay không?
Lúc này, từ cửa bí đạo đi ra rất
nhiều người. Khách Ức, Khách Tùy, Lan di, Nguyệt di, Ngân Kiêu, bà mai... Thậm
chí, ngay cả Khách Hành cùng Nam Cung phu nhân cũng đến đây. Trong tay Tiểu Tề
ôm Nhận Cửu. Xem ra, hẳn là không đáng ngại.
“Ngôn Châm...” Nguyệt di mở
miệng, tiếng nói khẽ run.
Mọi người đều bày ra tư thế chuẩn
bị đánh nhau.
“Đừng giết hắn!” Ta lập tức đi
qua, che trước mặt Thánh Kiếm.
Mọi người thoáng sửng sốt.
“Hắn phản bội Thánh giáo, không
thể không chết.” Khách Ức mở miệng, trong giọng nói có ý hỏi.
Thánh Kiếm nhẹ nhàng đẩy ta ra,
cười nói: “Hảo ý của thiếu tôn, lòng ta lĩnh...” Hắn đột nhiên ho lên, sau đó,
liền ngã xuống.
Ta vừa định đỡ hắn, Nguyệt di đã
nhanh hơn ta một bước.
“Ngôn Châm, ngươi làm sao vậy?”
Nguyệt di để hắn gối lên chân mình, an ổn nằm xuống.
Tần Xuyên đi qua, bắt mạch, sau
đó nhíu mày, “‘Viêm Thần Giác Thiên’ trong cơ thể hắn đã chạy đến tâm mạch,
thêm độc tính của ‘Ngũ âm hóa công tán’ khuếch tán, chỉ sợ...”
Sắc mặt Nguyệt di lập tức trở nên
tái nhợt, “Sẽ không, ngươi sẽ không chết...”
Thánh Kiếm cười cười, vẻ mặt âm
trầm giờ đã trở nên nhu hòa ấm áp, “Việc ta muốn làm, đã làm xong...”
“Làm xong, cũng không thể chết a!” Trong mắt Nguyệt di, có gì
đó lóng lánh rơi xuống, “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi không thể
vừa nhìn thấy ta liền chết a!”
Thánh Kiếm vẫn cười, “Ngươi có thể vì ta mà rơi lệ, đã là
phúc khí của ta... Người trước sau cũng phải chết, tiếc nuối duy nhất của ta,
là năm đó không thể thay thiếu tôn...”
“Không được nói nữa! Đừng chết...” Nguyệt di khóc cắt ngang
lời hắn nói.
Nụ cười của hắn vẫn đọng lại trên mặt. Giống như Nhận Nhị đã
nói, ‘Nhận’ không phải công cụ không tình cảm, mà là người bình thường.
“Đừng chết...”
Bầu trời đột nhiên không còn bị kiềm nén, sấm chớp, mưa rơi.
Lúc này, một giọng nói hùng hậu chấn động lòng người vang
lên.
“Lão tử ở đây, ai cũng không được chết!”
Thật sự đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy gia gia mà vui mừng
như vậy.
Giáo chúng đều quì một gối, “Thuộc hạ bái kiến thánh tôn.”
Gia gia nhìn các giáo chúng, hai tay chắp sau lưng đứng trong
mưa, tư thế kia, tựa như thiên thần...
“Đương nhiên là giải độc ‘Ngũ âm hóa công tán’ trước!” Tần Tố
lớn tiếng nói.
“Nói bừa! Độc đó vừa giải, ‘Viêm Thần Giác Thiên’ lập tức
phát tác, đến lúc đó hắn kinh mạch đứt đoạn. công phu Tiếp Kinh Tục Mạch (nối
gân mạch) muội từng học qua hả?” Tần Xuyên cũng lớn tiếng nói.
“Nếu như huynh nói trước ổn định chân