
a thở ra,
đứng dậy tiễn khách.
Vừa xuống dưới lầu đã thấy Trương
Liêm dẫn một đội bộ khoái nhanh tiến vào, lớn tiếng nói: “Bà chủ, mau đem rượu
đồ ăn. Việc tuần tra là muốn làm người ta đói chết hay sao?”
Ta không tự giác cười theo.
Tên bộ khoái tên Thạch Chước kia
vẫn như cũ chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta, nhưng mà, khi tầm mắt hắn
nhìn đến đại bá, đột nhiên liền thay đổi. Hắn có chút kinh ngạc mở miệng:
“Cha?”
“Chước nhi?” Đại bá cũng có chút
kinh ngạc.
Ta chết đứng tại chỗ. Cha Thạch
Chước là hộ bộ thượng thư Thạch Bỉnh Văn; Đại bá có người văn võ song toàn, năm
nay hai mươi tuổi... Không phải chứ, chuyện như vậy cũng có?
Vì thế, Thạch bá bá vốn tính đi
lại một lần nữa trở lên lầu.
“Ngươi không phải đang ở Cẩn Hiên
thư viện sao? Sao lại đến nơi đây?” Trong giọng nói của Thạch bá bá có chút tức
giận.
Thạch Chước đứng im, không biết
nói gì.
Hm, ta mừng thầm đưa trà. Thuận
tiện liếc hắn một cái, khẽ thở dài.
Hắn nhìn nhìn ta, vẻ mặt lạnh như
băng.
“Không có gì để nói?” Thạch bá bá
đại khái là e ngại ta, chưa nổi bão.
“Con chỉ là cảm thấy...” Thạch
Chước rốt cục mở miệng, “Đại trượng phu không vì quốc gia xuất lực, không đáng
sống trên thế gian...”
“Cái gì?!” Cái bàn bị hung hăng
vỗ, phát ra tiếng rên rĩ đáng thương.
“Thạch bá bá người đừng nóng
giận, thân thể quan trọng hơn.” Ta lập tức tiến lên an ủi. May mắn không phải
gia gia, trước kia thời điểm ông cùng cha nổi bão, bàn ghế đều tan xương nát
thịt.
“Ngươi... không đọc sách thánh
hiền, có thể làm gì chứ?” Thạch bá bá áp chế tức giận, nói.
“Chui vào đống giấy lộn có thể
làm được gì?” Thạch Chước không cam lòng yếu thế.
Mắt thấy bạo lực sắp thăng cấp,
ta cẩn thận mở miệng: “Ta thấy ta nên tránh một chút...”
“Không cần. Cũng không phải người
ngoài.” Thạch bá bá giữ chặt ta, “Đứa con bất tài này, con sớm muộn gì cũng
biết nó là dạng người gì!”
Ách... Này... Kỳ thật ta không
biết cũng không sao mà...
Thạch Chước có chút khó hiểu nhìn
ta.
Thạch bá bá mở miệng, “Đây là nữ
nhi của Giang thúc thúc ngươi, nhìn xem bộ dáng của ngươi, sao có thể xứng đôi
với người ta!”
Thạch Chước sững sờ đương trường.
Ta cũng sững sờ tại chỗ.
Chuyện này không phải còn phải
xem bát tự sao? Không đúng, việc này không có thực mà!
“Giang thúc thúc...” Thạch Chước
phục hồi tinh thần lại, mở miệng, thêm vài phần khí thế, “Chỉ đọc sách thánh
hiền, thi lấy công danh, làm quan vô dụng có ích lợi gì? Giống đám lão nhân cổ
hủ kia đệ tấu chương nhàm chán như vậy, cùng hoàng thân quốc thích ngâm thơ
ngắm trăng? Con chính là lập chí muốn thành nam nhân như Giang thúc thúc vậy!”
Ngoài dự đoán mọi người. Thạch bá
bá câm ngay tại chỗ. Ta cũng câm họng đương trường. Cha ta... Lực sát thương
thật lớn...
“Giang thúc thúc ngươi...” Thạch
bá bá mở miệng, ngữ khí vi hoãn.
“Không vì danh lợi vướng chân, có
thể dũng cảm mà đi, làm gương cho binh sĩ... Người không phải thường xuyên dạy
bảo con như vậy sao?” Thạch Chước giọng điệu cũng dịu xuống.
“...” Thạch bá bá khẽ thở dài.
“Cha ta đã chết...” Không biết vì
cái gì, ta chính là muốn đả kích Thạch Chước, “Đến cuối cùng, cũng là cát vàng
che lấp, thi cốt không được đầy đủ... khổ tâm của Thạch bá bá, ngươi biết được
bao nhiêu...” Cha ta nếu chịu dâng tấu chương nhàm chán, cùng hoàng thân quốc
thích ngâm thơ ngắm trăng, có thể sẽ không có số chết trận đâu.
Thạch bá bá nhìn ta, lại khẽ thở
dài.
Đúng vậy... Cha ta làm người ta
kính nể, là nam nhi đỉnh thiên lập địa... Nhưng mà, nếu là người nhân của mình,
có mấy người nguyện ý nhận số mệnh như vậy? Có lẽ, gia gia cũng vì chuyện này
mà cùng cha bất hòa...
“Ta nếu lựa chọn con đường này,
sẽ không hối hận.” Thạch Chước nhìn ta, nói. Rõ ràng hẳn là nói cho Thạch bá bá
nghe... Nhìn ta nói làm cái gì?
“Tùy ngươi vậy...” Thạch bá bá sờ
sờ cái trán, “Ta già rồi... tâm tư người trẻ tuổi...”
...
Thật vất vả giải quyết xong đôi
phụ tử tranh cãi này, cũng thuận lợi tiễn bước Thạch bá bá siêu khó chịu. Ta
không khỏi thở ra.
“Cô thật sự là nữ nhi của Giang
thúc thúc?” Thạch Chước nhìn Thạch bá bá rời đi, hỏi ngược lại ta.
“Cha ngươi không phải nói cho
ngươi rồi sao!” Ta xoay người đi trở về trong điếm.
“Một chút cũng không giống a...”
Hắn nhỏ giọng nói thầm.
“Thật xin lỗi đã phá hủy hình
tượng tốt đẹp trong cảm nhận của ngươi.” Ta cau mày, tức giận nói.
Hắn đuổi kịp ta, có chút câu nệ
mở miệng: “Cha ta có nói với cô cái gì không?”
Ta lúc này dừng lại, “Nói gì
chứ?”
Hắn lập tức khôi phục thái độ
bình thường, vẻ mặt khinh thường. “Trước đây ta có đề cập qua với cha ta nhất
định phải lấy nữ nhi Giang thúc thúc làm vợ.” Hắn thở dài, “Nhưng mà xem ra là
không cần. Nếu cha ta có nói qua chuyện này, phiền cô coi như là chưa nói.”
Thú ta? Bằng ngươi? Nằm mơ đi! Ta
lập tức chống nạnh hai tay, “Không cần khách khí, ngươi vốn không có cơ hội
này.”
Hắn nhăn mặt, “Tao nhã dịu dàng
của a di có vẻ cô một chút cũng không học được a.”
“Thật ngại, nương ta chết sớm.
Nếu có oán hận đi nói với gia gia ta.” Không bị gia gia một