
luôn ngóng em
đến chơi với nó, bố mẹ anh cũng rất mong em tới.”
Giai Hòa nghe anh nói, càng lúc càng luống cuống, nhất
thời không nghĩ được cớ gì, chỉ có thể nói câu được câu không rồi ngắt máy. Cô
nhìn chằm chằm gương ước chừng một phút, tiêu tùng rồi chết thật rồi, dạo này
ăn chơi quá sa đọa, đây quả nhiên là không trâu ép chó đi cày mà.
Kết quả trực tiếp là, buổi chiều cô lái xe đến công ty
Tiêu Dư, ép cô bạn trốn việc đi uống trà trưa.
Ai ngờ chưa nghe mình nói đến ba câu, cô nàng rất có
khí chất nhàn nhã uống một ngụm trà: “Có?” Giai Hòa suýt nữa đâm đầu chết: “Sao
bọn mi luôn nghĩ đến cái chuyện đó hả?” Tiêu Dư bĩu môi, trực tiếp cầm lấy điện
thoại gọi cho Kiều Kiều: “Tuần sau Dịch Văn Trạch muốn dẫn Giai Hòa về New
Zealand.”
Nói xong lập tức kề sát điện thoại bên tai cô, đầu dây
bên kia chỉ kêu lên thất thành: “Trúng thưởng?!”
Âm lượng như thế này, đủ để cho Tiêu Dư cầm điện thoại
cũng nghe thấy. Cô nàng nhìn Giai Hòa dở khóc dở cười mới thu điện thoại về:
“Được rồi, lát nữa gọi điện lại cho.” Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm đến
việc Kiều Kiều truy hỏi ngắt điện thoại: “Mi thấy chưa? Không phải ta không
thuần khiết mà đây là tư duy của người bình thường.”
Giai Hòa hoàn toàn bị nghẹn chết, cúi đầu uống trà
nữa, uống trà mãi.
“Một tuần thì quá gấp,” Tiêu Dư còn nghiêm túc thay cô
tính toán, “ Đi chăm sóc toàn thân ngay, sau đó tính xem nên mua quà gì, người
trên người dưới đều phải có, lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng em chồng thì phải
như thế nào, quà cáp nhất định phải đầy đủ.”
Tiêu Dư nói rất đương nhiên, Giai Hòa cũng bị cuốn
theo, gật mạnh đầu.
Thấy cô bạn trưng ra bộ dạng ‘mình nghe lời cậu’ hoàn
toàn tin tưởng đến thế, Tiêu Dư lại cảm thấy đau đầu, nghiến răng nghiến lợi
dùng thìa múc một muỗng gatô hạt dẻ: “Ta có mấy thẻ chăm sóc ở đây, mi cầm rồi
dùng đi, khỏi phải đi đến mấy chỗ lộn xộn nào đó rồi bị người ta lừa tiền. Còn
về phần quà cáp thì phải suy nghĩ cho kỹ,” Cô nghĩ nghĩ, “Ta có thể giúp mi một
món, nhờ ông nội ta viết cho một chữ rồi cầm đi.”
Hai mắt Giai Hòa lập tức lóe sáng, đừng nói là chữ của
ông Tiêu, một học trò của ông tùy tiện viết ra tuyệt đối có thể hét giá…Nghe
nói mấy năm nay ngoại trừ viết chữ cho những nhà có quan hệ mấy đời với mình
chúc thọ lễ thì cũng có thể coi như ông đã gác bút.
Mặc dù không thể so được với đồ cổ nhưng đây cũng
tuyệt đối là thư pháp đương đại.
Gia Hòa phe phẩy đuôi cười tươi: “Được như thế thì còn
cầu mong gì hơn.”
Tiêu Dư tiếp tục ăn bánh ngọt, ngoài cười nhưng trong
không cười bồi thêm một câu: “Không có gì, coi như đổi vé ba ngày đi chơi New
Zealand,” Cô cắn thìa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lúng búng nói, “Đúng
rồi, hỏi Dịch Văn Trạch nhà mi khi nào mở tiệc rượu, ta đi làm visa trước.”
Giai Hòa cắn miệng tách trà, thành công bị nấu chín.
[1'>: Nguyên gốc của nó là 小金猪 – Tiểu
kim trư, ý là một mặt dây chuyền hình con heo bằng vàng =))
“Còn nữa,” Tiêu Dư tháo xuống hơn mười vòng dây đen
trên cổ tay xuống, vừa sửa sang tóc tai vừa hỏi, “Mi xác nhận mi thực sự không
trúng thưởng?”
Giai Hòa run lên, tách trà va vào răng đau đớn.
Tiêu Dư cũng không vội, quấn tóc lên đầu vào đấy, mãi
cho đến khi thắt một nút hoàn hảo mới hỏi tiếp: “Hồi đó giờ chưa làm biện pháp
an toàn nào à?” Hỏi trực tiếp như vậy cũng chỉ có Tiêu Đại tiểu thư.
Giai Hòa ừm, tiếp tục dùng thìa xúc bánh ngọt, không
ngừng xúc rồi lại xúc.
Tiêu Dư rút ví tiền ra, kêu thanh toán, sau đó dẫn cô
một đường từ tiệm trà cho đến hiệu thuốc. Đang là ba giờ chiều hơn, người trong
hiệu thuốc không nhiều lắm, chỉ có vài cô vài bác ngồi túm lại với nhau nói
chuyện phiếm. Giai Hòa thần hồn nát thần tính quét mắt bốn phía: “Siêu thị cũng
có mà? Tự đi mua tốt hơn đó.”
“Cũng có, nhưng ta lo chất lượng không được bảo đảm,”
Tiêu Dư trả lời rồi mới nói với đám người đang tụm lại kia: “Xin hỏi có que thử
thai không?” Giai Hòa không đoán trước được Tiêu Dư sẽ thản nhiên bình tĩnh như
thế, lập tức có ý niệm cướp đường mà chạy.
Cũng may vài cô trong hiệu cũng chưa thấy qua khí thế
‘cây ngay không sợ chết đứng’ như vậy, im lặng vài giây, lập tức tản ra, chỉ để
lại một bác, bác kia hắng hắng cổ họng, nghiêm túc hỏi: “Có, cô muốn hiệu gì?”
Tiêu Dư mỉm cười, “Cháu không có kinh nghiệm, bác giới
thiệu một cái đi.”
Bác kia ‘khí định thần nhàn’ (khí tức ổn định, thần
sắc thư thái), nói câu cô đợi chút, đến một quầy khác tìm ba chiếc hộp khác
nhau, đi tới đặt trước mặt cô nói, thật ra giá cũng không khác nhau lắm, nhưng
nên mua nhiều một chút. Nói xong, trọng điểm đẩy dời đi một cái hộp. Tiêu Dư ừm
một tiếng, cầm lên soi xét kỹ lưỡng, nói thẳng vậy lấy cái này, cho cháu năm
hộp ạ.
Đôi mắt của bác bán hàng run lên, xé một tờ viết hóa
đơn.
Kết quả, lúc hai người bước ra khỏi hiệu thuốc, trong
tay liền thêm một gói to. Cái balô đeo lưng của Giai Hòa rất nhỏ, đựng ví tiền,
di động cùng chìa khóa thì không sao, nhưng muốn giấu cái kia thì không được.
Dưới ánh nắng rực rỡ cảnh sắc tươi đẹp, cô cứ như vậy mà nhìn Tiêu Dư phóng
khoáng r