XtGem Forum catalog
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324490

Bình chọn: 9.00/10/449 lượt.

g sô pha.

Đây chẳng phải là không đánh đã khai, vừa rồi hai

người ngồi trong phòng không ra mở cửa?!

Bởi vì vừa tắm rửa xong, lại mặc nhiều như vậy, Giai

Hòa bắt đầu đổ mồ hôi. Nghe thấy tiếng đập cửa lập tức nhảy dựng lên nói, em đi

pha nước cho hai anh, nói xong liền vọt chạy vào phòng trà. Ánh mắt quét tới

quét lui một đống đồ trên giá, trà lài, hồng trà, trà Phổ Nhị, loại nào bây

giờ? Cuối cùng quyết định pha cà phê, như vậy thời gian sẽ kéo dài thêm được

chút chút…

Bên ngoài hai người kia đang nói nói cười cười, mãi

cho đến khi pha cà phê xong, cô bê hai cốc cà phê cùng một tách trà ra ngoài,

Ngô Chí Luân mới dừng lại, lấy một cái túi giấy ra: “Vốn là đến tặng đồ, thuận

tiện nhìn xem có gì ăn ngon, em liền đối xử với anh như vậy sao?”

Giai Hòa vốn đang chột dạ, nghe anh chàng nói xong lại

không hiểu trăng sao gì: “Có liên quan gì tới em?”

Ngô Chí Luân cười nhìn Dịch Văn Trạch, anh lại cầm cốc

thủy tinh Giai Hòa đưa cho, cười không nói gì. Giai Hòa cũng đưa cốc cà phê cho

Ngô Chí Luân, lấy túi giấy trong tay anh chàng, đơn giản viết rằng Dịch Văn

Trạch “Có em.” Cô không chắc chắn lắm lại nhìn Dịch Văn Trạch, anh lại chẳng

nói lời nào.

Ngô Chí Luân lại khụ khụ hai tiếng: “Hai người các

ngươi còn chưa chán à? Cái câu kia nói như thế nào, là ‘mắt đi mày lại’.” Quen

đã lâu như vậy, từ lâu Giai Hòa đã biết giọng Quốc ngữ của anh ta thật ra rất tốt,

mỗi lần nói ra cái kiểu này nhất định là đang trêu ghẹo cô…Giai Hòa đặt túi

giấy lên bàn, cố ý coi thường anh chàng, níu tay áo Dịch Văn Trạch, ánh mắt lóe

sáng hỏi: “Anh muốn ra một bài hát?”

Tin tức động trời a, nhiều năm như vậy đều không hát

gì.

Dịch Văn Trạch mỉm cười gật đầu: “Vui không?”

Cô vội vàng gật đầu: “Đương nhiên.”

Ngô Chí Luân cười nói: “Còn anh trăm công ngàn việc

viết từ,” Anh chàng lại cầm túi giấy lên, lắc qua lắc lại trước mặt Giai Hòa:

“Gia hòa mọi sự hưng, anh nói cho em biết Dịch Văn Trạch có rất nhiều khuyết

điểm lớn, ví dụ như trọng sắc khinh bạn, ví dụ như rất lười, cái gì cũng thích

ném hết cho anh làm.”

Bốn chữ ‘trọng sắc khinh bạn’ được nhấn nhá, Giai Hòa

nghe anh chàng nói đến mức cúi đầu, tập trung uống cà phê, nóng suýt rớt lưỡi

ra. Cuối cùng Dịch Văn Trạch cũng lên tiếng, nói với Ngô Chí Luân: “Cảm giác

như thế nào?”

Ngô Chỉ Luân tủm tỉm nói: “vô cùng tốt, vô cùng hoàn

hảo. Có nhạc của cậu lời của mình, cậu còn bằng lòng hát, mình tin tưởng không

cần đến quan hệ xã hội cũng nhất định nổi tiếng.”

Chuyện tiếp theo hai người bàn đều là về công việc

quảng bá đĩa đơn, Giai Hòa nghe như đi trong sương mù. Mọi chuyện, ngay ở thời

điểm cô không biết gì đã được sắp xếp hoàn hảo, lập tức sẽ bước vào giai đoạn

tuyên truyền lớn như thế.

Mãi cho đến khi Ngô Chí Luân đi rồi, cô vừa rửa cốc

vừa thuận miệng hỏi anh: “Xong đĩa đơn này anh có muốn phát triển luôn một

album mới không?” Anh cầm lấy cốc cô đưa qua, đặt lên giá: “Vẫn còn chưa có kế

hoạch.”

Giai Hòa a một tiếng, hít hà kêu đáng tiếc. Cô không

cần nghe cũng biết ca khúc này nhất định sẽ gây sức hút, dựa thế vào đây mà ra

album mới đúng là vương đạo. Tuy rằng cô không hiểu lắm về thị trường băng đĩa,

nhưng ở ngày đó Dịch Văn Trạch mở miệng hát, cô chỉ biết trời sinh anh là một

ngôi sao a, ngay cả khi thuận miệng hát bài của người khác thôi mà cũng có thể

như vậy…

Lúc nhớ tới chuyện này, lại nghĩ tới anh đã nói câu

kia kia, ‘hậu tri hậu giác’(nói/thấy rồi mới hiểu) cảm thấy bong bóng hạnh

phúc bay bay, một chiếc cốc lăn qua lộn lại cũng nửa buổi. Mãi đến khi định

thần lại mới thấy anh đang tựa vào mép bàn nhìn mình cười cười mới tắt vòi

nước, nhét chiếc cốc vào tay anh: “Ngủ.”

Ba ngày kế tiếp Dịch Văn Trạch phải bay tới bốn năm

thành phố, Giai Hòa liền cầm di động, thi thoảng đọc tin nhắn. Bởi vì đẩy việc

đi New Zealand trở thành đại sự, cơ hồ cô dồn hết mọi công tác vào tháng sau.

Tiêu Dư mang đến cho một tấm trang biểu [1'>, Giai Hòa mở ra nhìn thật lâu,

tuy rằng không đẹp lắm nhưng cuối cùng cũng phải bật ngón tay cái lên khen đẹp

tới tấp.

Tiêu Dư ngồi ở trong phòng khách, quét mắt đồ dùng bốn

phía trong nhà, vô cùng đau lòng hỏi: “Mi chọn hết à?”

Giai Hòa rất là cảnh giác nhìn cô bạn: “Không cho mi

nói không đẹp.”

Tiêu Dư tựa vào ghế sô pha, thở dài một hơi não nề:

“Ta nhớ rõ có người đánh giá trong giới nghệ sĩ, thẩm mỹ của Dịch Văn Trạch rất

tốt, đáng tiếc đáng tiếc.”

Giai Hòa đang ngồi ở ban công lau cửa thủy tinh, chỗ

nào cao thì chỉ có thể nhảy với lên mấy bận, rốt cuộc vẫn là Tiêu Dư cầm khăn

thay cô lau bên trên: “Từ lúc nào mi chịu khó như thế hả, căn nhà bé tí ở

Thượng Hải lâu lâu mới dọn, về Bắc Kinh lại biến thành hiền lương thục đức?”

Giai Hòa nhìn cô bạn chỉ vươn cánh tay lên đã lau chùi sạch sẽ mỗi một góc nhỏ,

rất chi là ghen tị: “Bây giờ không thể mời giúp việc tới, sợ người ta nói linh

tinh.”

Tiêu Dư nhìn cô một cái: “Kết hôn thì ổn rồi.”

Giai Hòa ừ, cầm lấy cái khăn bỏ vào trong bồn giặt,

đang lúc vắt thì chợt nghe Tiêu Dư xưa nay luôn bình tĩnh lại kêu lên một tiếng

như ma quỷ hiện hồn